Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 652: Lý Do Này Được Không!

: Ha ha!

Giản Tự Tại cười ha hả:

- Diệp Huyền, ngươi có nghe thấy không?

Diệp Huyền nhìn qua Minh Vương, đang muốn nói chuyện, Minh Vương đột nhiên nói:

- Mặc dù thiên phú kiếm đạo không tệ, nhưng cũng chỉ thế thôi.

Giản Tự Tại cười nói:

- Ngươi lại nhìn kỹ một chút!

Ánh mắt Minh Vương rơi vào trên thân Diệp Huyền lần nữa, một lát sau, nói:

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Rất nhiều chỗ tốt, thậm chí là cải biến vận mệnh của bản thân ngươi.

Giản Tự Tại cười nói:

Giản Tự Tại gật đầu:

- Có phải ngươi không phục?

Giản Tự Tại ngây ngẩn cả người, sau đó bỗng cười phá lên, cười chỉ chốc lát sau, nàng nhìn về phía Diệp Huyền:

- Thực sự không nhìn ra có chỗ nào bất phàm!

Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó nói:

Diệp Huyền gật đầu.

Giản Tự Tại cười cười, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền:

- Chứng minh bản thân, có chỗ tốt sao?

Nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía Minh Vương:

- Vậy ngươi nói một chút, ngươi có chỗ nào bất phàm!

- Minh Vương, nếu như chân thân của ngươi ở đây, ngươi có thể thấy được chỗ bất phàm của hắn.

- Giản cô nương đã từng là một nhân vật tuyệt thế, có thể được Giản cô nương coi trọng, chẳng lẽ đây không phải bất phàm sao?

- Ngươi trả lời câu này rất đúng, ta rất hài lòng!

- Vận mệnh của hắn, không có định số. Dưới tình huống bình thường, hắn còn chưa cảm nhận được vận mệnh, không thể nào cảm nhận được vận mệnh, chớ nói chi là sửa đổi vận mệnh. Minh Vương, có hiểu rõ ý ta?

- Ngươi ta đều biết, mỗi một người trên đời đều có định số của riêng mình, chúng ta xưng là vận mệnh. Rất nhiều người, cả đời đến cuối cùng cũng không cảm giác được vận mệnh, mà một vài người hơi mạnh mẽ, có thể mơ hồ cảm nhận được vận mệnh, từ đó thông qua nỗ lực của bản thân mà cải biến vận mệnh, thậm chí tiến thêm một bước, đoạn kiếp trước, trảm tương lai...

- Nếu chỉ vẻn vẹn như vậy, ta làm sao có thể để ý?

- Mời Giản cô nương chỉ rõ!

- Người chuyển thế trùng tu, cũng không ít.

Ánh mắt Minh Vương nhìn về phía Diệp Huyền lần nữa, một lát sau, hắn lắc đầu:

Nghe vậy, Minh Vương ngồi trên ghế bỗng nhiên đứng lên:

- Nếu hắn không phải người giới Bốn Chiều thì sao?

Giản Tự Tại nói khẽ:

Giản Tự Tại mỉm cười:

Nói đến đây, nàng nói khẽ:

- Kiếp trước của hắn không đơn giản, không chỉ là kiếp trước, có khả năng là một kiếp trước nữa...

Minh Vương nói:

Nói đến đây, nàng nhìn về phía Diệp Huyền lần nữa, mà lần này, nàng dùng huyền khí truyền âm:

Giản Tự Tại lắc đầu:

- Ngươi nói là tương lai của hắn, có khả năng vô hạn?

Minh Vương trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Ý ngươi là gì!

Giản Tự Tại cười nói:

- Ngươi nói xem?

Giữa sân yên tĩnh trở lại.

Sau một lúc lâu, Minh Vương nói:

- Ngươi dẫn hắn tới là có ý gì.

Giản Tự Tại cười nói:

- Đầu tư một thoáng.

Đầu tư!

Giản Tự Tại quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền, nàng bấm tay một cái, giữa chân mày Diệp Huyền, một tòa tiểu tháp hư ảo đột nhiên ngưng hiện, nhưng rất nhanh đã biến mất.

- Giản cô nương, ngươi nói hắn không phải người Bốn Chiều, có thể có bằng chứng gì không?

Minh Vương trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Đó là sự tình của bản thân hắn, có nguyện ý cho hay không, đó là chuyện của ngươi.

Giản Tự Tại cười nói:

- Kiếm này, mặc dù ta cho hắn, với tình huống hiện tại của hắn, hắn cũng không cách nào chưởng khống, thậm chí còn có thể hại chính bản thân hắn.

Giản Tự Tại khẽ gật đầu, quay người nhìn về phía Diệp Huyền:

- Chúng ta đi!

Diệp Huyền khẽ gật đầu, xoay người rời đi.

Đúng lúc này, Minh Vương đột nhiên nói:

- Chậm đã.

Giản Tự Tại dừng bước lại, Diệp Huyền cũng dừng lại theo.

Giản Tự Tại quay người nhìn về phía Minh Vương, cười nói:

- Thế nào?

Minh Vương trầm giọng nói:

- Không được.

Minh Vương lắc đầu:

- Kỹ càng một chút, chính là muốn giúp hắn lấy chuôi Trấn Hồn kiếm này của Minh Vương!

Giản Tự Tại nói:

- Nói kỹ càng một chút.

Minh Vương trầm giọng nói:

Mà Minh Vương kia lại hoàn toàn ngây người!

Một lát sau, Minh Vương vung lên tay phải, thanh kiếm phía sau hắn kia trực tiếp bay tới trước mặt Diệp Huyền, trong nháy mắt, Diệp Huyền cảm nhận được một cỗ khí tức cực kỳ âm sâm.

Nếu như nói Âm Linh Khí kiếm là vô cùng quỷ dị, vậy cảm giác mà kiếm này mang đến cho hắn chính là còn quỷ dị hơn cả Âm Linh Khí kiếm.

Không, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Khó mà chưởng khống!

Đây là ý niệm đầu tiên sinh ra trong đầu Diệp Huyền lúc nhìn thấy chuôi kiếm này!

Diệp Huyền nhìn qua Giản Tự Tại, Giản Tự Tại cười nói:

- Kiếm này ngược lại không đơn thuần là kiếm, nó còn là một loại pháp tắc, nếu ngươi có thể chưởng khống, đối với ngươi mà nói, tương đương với việc mở ra một cánh cửa lớn mới.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Giản cô nương, với tình huống hiện tại của ta...

Giản Tự Tại nói:

- Nói như vậy, ngươi muốn từ bỏ sao?

Diệp Huyền cười khổ:

- Giản cô nương, có thể chờ sau khi thương thế của ta lành hẳn, lại đến thu phục kiếm này hay không?

Giản Tự Tại đi đến trước mặt Diệp Huyền, nàng nhìn thẳng Diệp Huyền:

- Hiện tại, ngươi chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất, lựa chọn thu phục kiếm, thứ hai, lựa chọn từ bỏ.

Diệp Huyền yên lặng một lát, sau đó hắn duỗi tay nắm chặt chuôi Trấn Hồn kiếm này, nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn lập tức cảm giác được linh hồn của bản thân phảng phất như muốn bị hút đi.

Sắc mặt Diệp Huyền đại biến, vội vàng buông tay ra, sau đó hắn nhìn về phía Giản Tự Tại:

- Ta từ bỏ!

Từ bỏ!

Hai chữ này, xưa nay hắn không dám tuỳ tiện nói ra. Bởi vì hắn sợ thường xuyên từ bỏ, lại biến thành một loại thói quen.

Thế nhưng hắn cũng biết, người, phải lượng sức mà làm.

Có một số việc, có thể làm được, vậy phải dốc sức mà làm, cũng có một số việc, không thể làm, vậy cũng không cần không biết tự lượng sức mình mà đi làm.

Giống như lúc này đây, hắn biết rõ, với tình huống hiện tại của hắn, hắn căn bản không có cách nào thu phục kiếm này. Cưỡng ép thu phục, cũng chỉ là một con đường chết.

Thanh âm của Diệp Huyền vừa dứt, giữa sân đột nhiên an tĩnh lại.

Một lát sau, Diệp Huyền nói khẽ:

- Khiến Giản cô nương thất vọng sao?

Giản Tự Tại cười nói:

- Không có!

Diệp Huyền nhìn qua Giản Tự Tại, không hiểu.

Giản Tự Tại mỉm cười:

- Nếu vừa rồi ngươi liều lĩnh thu phục kiếm này... Đó là hành vi ngu xuẩn. Người, phải lượng sức mà làm. Biết lời này có nghĩa gì không?

Diệp Huyền khẽ thi lễ:

- Xin Giản cô nương chỉ giáo!

Giản Tự Tại mở ra tay phải, đấm ra một quyền.

Xoạt xoạt!

Không gian giữa sân nổ tung trong nháy mắt, vô số lực lượng vật chất tối thẩm thấu ra từ bốn phía, thế nhưng rất nhanh, theo tay ngọc của nàng buông ra, không gian xung quanh trong nháy mắt đã khôi phục như bình thường.

Lúc này, nàng nhẹ nhàng phất tay ngọc một cái, trong chốc lát, không gian bốn phía nhộn nhạo tựa như nước gợn sóng, chập trùng từng đợt, vô cùng quỷ dị.

Chỉ chốc lát, nàng thu hồi tay, nhìn về phía Diệp Huyền:

- Nhìn thấy không? Cương, nhu, hai loại sức mạnh, hai hiệu quả hoàn toàn khác nhau. Làm người, cũng giống như vậy, một người cương, dễ gãy, một kẻ nhu, quá mềm, chỉ có cương nhu cùng tồn tại, cương lúc cần cương, nhu lúc cần nhu, mới có thể tiến xa hơn. Kiếm đạo cũng như thế, ngươi thử nhu một thoáng, sẽ đạt được hiệu quả không tưởng.

Nói đến đây, nàng nhìn về phía Diệp Huyền:

- Giống như ngươi đã từng nói, đánh thắng được hãy đánh, đánh không lại thì chạy. Dĩ nhiên, rất nhiều thời điểm, chúng ta dù đánh không lại cũng phải đánh. Làm người nếu quá khéo đưa đẩy, cũng chỉ mang đến kết quả trái ngược. Dĩ nhiên, mức độ trong đó, cần bản thân ngươi tự nắm bắt.

Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Tại sao Giản cô nương lại giúp ta như thế?

Khóe miệng Giản Tự Tại hơi nhấc lên:

- Bởi vì ngươi soái, ta nhìn thuận mắt, lý do này được không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận