Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1442:

Bên trong dãy núi, Diệp Huyền đang luyện tập thì đột nhiên ngừng lại, hắn lấy một cái Truyền âm phù ra, một lát sau, hắn nhăn mày lại, trong mắt hàn mang lấp lóe.

Lúc này, kiếm linh đang đứng bên cạnh đột nhiên nói: "Thế nào?"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Tông môn ta xảy ra chuyện!"

Hắn cũng không ngờ được Vạn Duy thư viện lại vây công Phù Văn tông, đây là muốn liều chết!

Kiếm linh khẽ gật đầu: “Ngươi muốn rời khỏi sao?"

Diệp Huyền gật đầu, nhìn về phía kiếm linh: “Kiếm linh cô nương có muốn đi theo ta không?"

Kiếm linh lắc đầu: “Ta sẽ không rời khỏi nơi đây!"

Diệp Huyền do dự một chút, đang định nói chuyện thì kiếm linh lại nói: "Nơi này là nơi trở về của ta, chớ có nhiều lời."

Diệp Huyền cười nói: "Sau này còn gặp lại!"

Nhìn những cánh hoa trôi nổi trên mặt nước, ánh mắt kiếm linh dần dần trở nên ngây dại.

Diệp Huyền thấp giọng thở dài, không tiếp tục khuyên nữa hơi thi lễ: “Kiếm linh cô nương, chờ chuyện của ta giải quyết xong, đến lúc đó lại tới tìm ngươi thỉnh giáo!"

Tại chỗ, kiếm linh trầm mặc một lát sau đó quay người rời đi, chỉ chốc lát, nàng ngắt một bó hoa lớn sau đó đặt ở trong hồ nước, mặc cho những hoa này theo dòng nước trôi đi.

Diệp Huyền nhìn về phía kiếm tu mù cách đó không xa, nói khẽ: "Kiếm linh cô nương muốn trông coi hắn ta sao?"

Thời khắc này, trên không Phù Văn tông có một tầng mây màu đen bao phủ, bên trong tầng mây màu đen đó có vô số khí tức mạnh mẽ!

Diệp Huyền trầm mặc.

...

Kiếm linh cười nói: "Nơi đây là chốn về của ta!"

Lúc này, giọng nói của Liên Thiển đột nhiên vang lên trong đầu của hắn: “Nàng ta không sẽ đi đâu! Năm đó chủ nhân muốn dẫn nàng ta đi nhưng nàng ta cũng không đi!"

Nói xong, hắn ngự kiếm mà đi, trong chớp mắt biến mất ở chân trời.

Không trung, Liễu Sĩ Địch nhìn xuống Thẩm Tinh Hà: “Phù Văn tông ngươi và Vạn Duy thư viện ta vốn không có oán, cũng không có thù, chuyện đi đến nước này hoàn toàn là do Phù Văn tông ngươi gieo gió gặt bão! Không trách người khác được!"

Kiếm linh gật đầu: “Có thể!"

Thẩm Tinh Hà cười nói: "Liễu phủ chủ, rõ ràng chính là Vạn Duy thư viện ngươi ngấp nghé Giới Ngục tháp của tiểu sư tổ ta, sao thế, đã làm kỹ nữ lại còn muốn lập đền thờ trinh tiết?"

Phù Văn tông.

Phía dưới, Thẩm Tinh Hà nhìn Liễu Sĩ Địch trên không trung: “Hóa ra là Liễu phủ chủ!"

Diêm Thiên, đây là thiên tài tiếng tăm lừng lẫy của Phù Văn tông năm đó, hơn nữa còn là sư thúc của Thẩm Tinh Hà. Nhưng mà sau này không biết vì nguyên nhân gì mà bị tông chủ Phù Văn tông trục xuất khỏi tông, phải biết, năm đó nếu tính theo bối phận thì người làm tông chủ phải làm Diêm Thiên này mới đúng!

Diêm Thiên!

Không trung, Diêm Thiên nhắm hai mắt lại: “Sư điệt của ta, nhiều năm không gặp, công phu miệng lưỡi của ngươi càng ngày càng lợi hại đấy!"

Nói xong, hắn ta nhìn về phía đối diện: “Thế nào, không ra gặp mặt sư điệt của ngươi một lần sao?"

Từng lá chanh sắc phù lục phóng lên tận trời, trên không trung, những cỗ Thần thi đó trực tiếp bị vô số sức mạnh phù lục bao phủ.

Liễu Sĩ Địch cười khẽ: “Hi vọng lát nữa Thẩm tông chủ còn có thể miệng lưỡi sắc bén như thế!"

Ầm!

Thẩm Tinh Hà mặt không cảm xúc, hắn ta xòe lòng bàn tay ra, một lá chanh sắc phù lục hoàn mỹ phóng lên tận trời, lá chanh sắc phù lục này trực tiếp hóa thành một đạo thần lôi trên không trung đánh thẳng vào cỗ Thần thi.

Mà đúng lúc này, một cỗ Thần thi to lớn cao mấy trượng đột nhiên từ trong tầng mây màu đen bay xuống dưới, trong tay cỗ Thần thi này cầm một thanh trường phủ to lớn, hắn ta từ không trung hung ác bổ xuống, sức mạnh to lớn trực tiếp xé rách sức mạnh của những phù chú kia, mà mục tiêu của hắn ta chính là Thẩm Tinh Hà phía dưới!

Nơi xa, trong tầng mây màu đen đó, một nam tử trung niên đi ra, khi thấy nam tử trung niên này, phía dưới, sắc mặt Thẩm Tinh Hà lập tức trở nên âm trầm: “Diêm Thiên, là ngươi!"

Vừa nói dứt câu, hắn ta vung tay phải lên, bên trong tầng mây màu đen đó có mười mấy cường giả toàn thân bọc vải đen đột nhiên bay ra.

Nhìn thấy một màn này, phía dưới, Thẩm Tinh Hà biến sắc: “Nam Cương Thần thi! Phòng thủ!"

Theo Thẩm Tinh Hà vừa nói dứt câu, bốn phía đột nhiên xuất hiện một số cường giả Phù Văn tông, những cường giả này cũng không xông lên mà tự mình sử dụng chanh sắc phù lục mạnh mẽ.

Nghe được cái tên này, một số cường giả Phù Văn tông lập tức thay đổi sắc mặt.

Thẩm Tinh Hà cười lạnh: “Sư thúc? Người chỉ là một người bị trục xuất khỏi tông môn mà còn có mặt mũi tự xưng là sư thúc của ta? Ngươi ăn phân lớn lên hay sao?"

Diêm Thiên cười nói: "Thế nào, không chào đón sư thúc ta?"

Thẩm Tinh Hà nhìn chằm chằm Diêm Thiên: “Ngươi còn mặt mũi trở về!"

Vô số lôi quang từ không trung nổ ra, nhưng mà cỗ Thần thi đó lại không bị sao cả!

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Thẩm Tinh Hà lập tức trầm xuống: “Không thể nào..."

"Ha ha..."

Cách đó không xa, Diêm Thiên đột nhiên cười ha hả: “Sư điệt của ta, có bất ngờ không? Đây chính là Thần thi ta đặc biệt luyện chế ra để đối phó với phù của các ngươi, hiện tại xem ra hiệu quả rất không tệ!"

Nói xong, tay phải hắn ta nhẹ nhàng nhấn xuống, cỗ Thần thi to lớn đó từ không trung đáp xuống, mà những chanh sắc phù lục xung quanh hoàn toàn không có tác dụng gì với nó!

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Thẩm Tinh Hà trở nên khó coi. Không trung, Diêm Thiên đột nhiên cười nói: "Sư điệt của ta, còn có nhiều bất ngờ chờ ngươi đấy!"

Vừa nói dứt câu, hắn ta vỗ nhẹ tay, trong tầng mây màu đen ở sau lưng hắn ta lại xuất hiện ba cỗ Thần thi hình thể to lớn, rất nhanh, bốn cỗ Thần thi từ không trung đáp xuống, mà những phù chú của Phù Văn tông hoàn toàn không có chút hiệu quả nào đối với bốn cỗ Thần thi này!

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của những cường giả của Phù Văn tông đều trở nên cực kỳ khó coi, thế mạnh lớn nhất của bọn họ chính là phù lục, nếu như phù lục vô hiệu chẳng khác nào tự chặt hai tay!
Bạn cần đăng nhập để bình luận