Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1740: Ta sẽ không khinh địch

Ngay trước mắt!

Vô Hy nhìn chằm chằm Diệp Huyền. Rất rõ ràng, cơ hội ở đây là ám chỉ Diệp Huyền!

Cơ hội của Thiên Ma tộc là Diệp Huyền ư?

Vô Hy trầm mặc.

Hắn ta vẫn thấy sợ sệt trước Tiểu Đạo, nữ nhân này thực sự quá thần bí! Không chỉ thần bí thôi đâu, nàng còn vô cùng mạnh nữa!

Đúng lúc ấy, sau lưng Diệp Huyền bỗng có một đôi cánh xuất hiện. Là Ác Ma Chi Dực!

Trông thấy đôi cánh ấy, sắc mặt Nhậm Bình Sinh bèn sầm xuống, không biết hắn ta đang nghĩ gì.

Vô Hy nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền lại mỉm cười: “Cái này là Ác Ma chi tổ tặng ta đấy!”

Ở Hư Vô Duy Độ xa xôi, một lão nhân đang quét dọn khu mộ bỗng ngẩng đầu. Hắn ta quay đầu nhìn, một lát sau bèn lắc đầu: “Cái quái gì vậy!”

Vô Hy liếc nhìn hắn, nói: “Ngươi biết à?”

Diệp Huyền vừa dứt lời, ở bên bờ sông tại Vô Biên Địa Hạ thành xa xôi, một nữ tử một chân đang giặt y phục bỗng ngẩng đầu, trong mắt nàng là vẻ lạnh lùng.

Ở Hà Giới, Diệp Huyền nhìn Vô Hy và nói: “Tiền bối, ngươi có biết vì sao các cường giả tới từ nhiều thời đại khác nhau lại tề tựu ở thời đại này hay không?”

Nhậm Bình Sinh và Vô Hy nhìn chằm chằm Diệp Huyền.

Vô Hy trầm mặc.

Nói đoạn, hắn lại xoè tay ra, Thu Di Thuẫn bèn xuất hiện trên tay hắn: “Cái này thì là Thần Linh tộc tặng cho ta!”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta nói cho ngươi hay, Tiểu Đạo tỷ tỷ của ta đang bày một bàn cờ, một bàn cờ vô cùng hay!”

Diệp Huyền nói: “Các ngươi có biết độc cước nữ tử ở Vô Biên Địa Hạ thành không? Nàng ta cũng là tỷ tỷ của ta đấy!”

Nói đoạn, hắn lại lôi ra: “Còn đây là do tiền bối ở Vĩnh Sinh chi địa tặng cho ta! À đúng rồi, ta với Dị Thú Kinh còn là bằng hữu nữa đấy, quan hệ cực kì tốt luôn!”



Vô Hy đáp: “Thế ngươi giải thích tại sao hắn lại có mấy thứ đồ kia đi!”

Bên bờ Hà Giới, Diệp Huyền lại nói: “Các ngươi có biết Hư Vô Duy Độ không? Thủ mộ lão nhân ở đó là… là đại ca của ta!”

Nhậm Bình Sinh trầm mặc.

Nói đoạn, hắn lại nhìn Vô Hy: “Tiền bối, ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta tới Thiên Ma tộc nói đi, ngươi thấy thế nào?”

Nhậm Bình Sinh ở bên cạnh nhìn hắn ta và nói: “Đừng bảo là ngươi tin lời hắn nói đấy nhé?”

Nhậm Bình Sinh nhìn Vô Hy: “Ngươi tin hắn!”

Đúng lúc ấy, Nhậm Bình Sinh bỗng nhiên động thủ. Hắn ta đánh về phía Diệp Huyền. Có điều cùng lúc đó, Diệp Huyền bỗng nhiên biến mất. Khi xuất hiện trở lại thì hắn đã ở cách đó cả trăm trượng. Lúc này, hắn đã tới biên giới của Thiên Ma tộc, còn Vô Hy thì đứng ngay bên cạnh hắn.

Diệp Huyền quay người nhìn Thiên Tử: “Có chuyện gì sao?”

Hắn ta biết phải giải thích thế nào?

Diệp Huyền nhìn Thiên Tử: “Ngươi đừng đùa nữa! Sau lưng ngươi có một Đạo Chủ, sao mà ta giết được ngươi chứ!”

Giải thích?

Thiên Tử nói: “Ngươi không dám thì đúng hơn!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Còn lâu ta mới tin!”

Thiên Tử nói: “Chỉ hai người chúng ta thôi, người ngoài không nhúng tay vào, ngươi thấy thế nào?”

Chẳng lẽ lại bảo là do Diệp Huyền cướp được?

Thiên Tử mỉm cười: “Ngươi đã mất đi một cơ hội làm bạn với ta!”

Diệp Huyền lắc đầu cười: “Ngươi cũng mất đi một cơ hội để sống!”

Thiên Tử nhếch miệng nói: “Sớm muộn gì cũng có ngày chúng ta đối đầu với nhau, chi bằng bây giờ chúng ta đánh một trận đi? Một trận quyết định sống chết?”

Ban nãy Vô Hy đã ra tay ư?

Đúng lúc ấy, Thiên Tử bỗng nói: “Diệp huynh!”

Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.

Vô Hy quay đầu nhìn Diệp Huyền: “Chúng ta đi!”

Diệp Huyền mỉm cười, sau đó hắn nói: “Nhỡ đâu sư tôn của ngươi không nhịn được ra tay thì sao, ngươi tính làm thế nào?”

Thiên Tử cười: “Nếu hắn ta ra tay thì ta tự sát luôn tại đây, ngươi thấy thế nào?”

Diệp Huyền quay đầu nhìn Vô Hy, Vô Hy trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Ta có thể ngăn được Đạo Chủ, có điều ngươi phải nghĩ cho kĩ! Người này là Thiên Tuyển Chi Tử, thực lực của hắn ta rất mạnh, đến ta cũng không thể nắm bắt rõ thực lực của hắn ta, ngươi thực sự muốn đánh với hắn ta à?”

Diệp Huyền bật cười ha ha: “Lão tử đã từng sợ ai trong lớp trẻ này đâu!”

Vô Hy bỗng hỏi: “Trưởng bối thì sao?”

Vẻ mặt Diệp Huyền cứng đờ.

Lúc này, Thiên Tử bỗng lên tiếng: “Có đánh không?”

Diệp Huyền nhìn Thiên Tử, mỉm cười: “Đánh! Sao lại không đánh!”

Diệp Huyền vừa dứt lời thì Nhậm Bình Sinh và Vô Hy, ngoài ra còn có Lâm Ma và nữ tử thần bí kia đều đồng loạt biến mất ngay tại chỗ.

Thiên Tử mỉm cười: “Ta nghe nói ngươi là một tên yêu nghiệt, hi vọng ngươi sẽ không làm ta thất vọng!”

Nói đoạn, hắn ta siết tay phải, một luồng sức mạnh chầm chậm ngưng tụ.

Ở phía xa xa, Diệp Huyền liếc nhìn Thiên Tử, vẻ mặt của hắn bình tĩnh vô cùng.

Tầng thứ chín đột nhiên lên tiếng: “Đừng lơ là!”

Diệp Huyền nói: “Tiền bối, trước đó tại sao ngươi lại bảo ta ra tay?”

Hoàn toàn là sức mạnh từ nhục thân!

Diệp Huyền nhíu mày: “Là sao?”

Tầng thứ chín nói: “Sau này ngươi sẽ hiểu thôi! Với cả đừng có khinh địch, hắn ta là Thiên Tuyển Chi Tử, không hề đơn giản như ngươi nghĩ đâu!”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta sẽ không khinh địch!”

Nói đoạn, hắn liếc nhìn Thiên Tử ở phía xa xa.

Thiên Tử khẽ mỉm cười, sau đó hắn ta bỗng nhiên xuất quyền.

Thiên Đạo Quyền!

Một quyền này của Thiên Tử khiến trời đất bỗng trở nên hư ảo.

Dường như cả đất trời đều không thể chịu đựng được một quyền này của hắn ta.

Diệp Huyền không xuất kiếm mà cũng đánh một chưởng!

Tầng thứ chín đáp: “Thiện ác báo ứng do trời!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận