Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1565: Hắn là một người tốt

Ở phía dưới, tất cả mọi người đều dừng lại.

Sắc mặt các cường giả của Phệ Linh tộc cũng bắt đầu trở nên nghiêm nghị. Khi ấy, nữ nhân này đã đến Phệ Linh tông và suýt chút nữa đã hủy diệt cả Phệ Linh tộc.

Đúng lúc đó, Diệp Huyền ở phía không xa bỗng kéo tay Đệ Cửu: “Đệ Cửu cô nương, ngươi phải bình tĩnh đấy nhé!”

Đệ Cửu quay đầu nhìn Diệp Huyền bằng ánh mắt lạnh lùng, tiếp đó ánh mắt của nàng dời đến mấy người nữ phu tử, trong mắt không giấu được sát khí.

Trông thấy cảnh tượng ấy, mấy người nữ phu tử bèn chau mày, chuyện gì thế này?

Còn Nguyên Thiên thì thầm mừng trong lòng, hắn ta biết mà Đệ Cửu cứ trông thấy ai là muốn giết người đó. Đương nhiên trừ Diệp Huyền ra!

Điều đó cũng có nghĩa là có khả năng Đệ Cửu sẽ giết mấy người nữ phu tử!

Có điều đúng lúc ấy, Diệp Huyền bỗng phất tay phải và thu Đệ Cửu lại.

Mấy người nữ phu tử cũng chần chừ, sau đó thì rời đi.

Nếu giữ, nhỡ đâu Diệp Huyền lại muốn ngọc nát đá tan thì sao?

Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.

Có nên giữ bọn họ ở lại không?

Không thể không nói, nữ nhân này thực sự có khả năng làm chuyện này!

Trần Độc Cô nhìn Diệp Huyền, hắn ta mỉm cười: “Ngươi giở trò!”

Nguyên Thiên nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền lạnh lùng nói: “Nguyên Thiên, nếu không phải nàng ta cứ trông thấy ai là giết người đấy thì ta đã để nàng ta hủy diệt Phệ Linh tộc các ngươi rồi!”

Trong lúc Nguyên Thiên do dự, một nam tử trung niên và một lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt mấy người Diệp Huyền.

Lúc này, Diệp Huyền bỗng nhìn mấy người nữ phu tử và nói: “Chúng ta đi!”

Nguyên Thiên trầm mặc.

Nguyên Thiên do dự.

Trần Độc Cô khẽ mỉm cười, hắn ta nói: “Diệp Huyền, ta từng điều tra ngươi, với tính cách của ngươi, nếu nàng ta đã thực sự tỉnh lại thì ngươi chắc chắn sẽ để nàng xử lí hết các cường giả của Phệ Linh tộc chứ tuyệt đối không đưa nàng ta rời đi! Hơn nữa, với tính cách của Đệ Cửu, khi trông thấy người khác nàng ta thể nào cũng sẽ ra tay luôn. Mặc dù ta không biết ngươi đã dùng cách gì mà có thể khiến nàng ta trông bình thường như vậy, thế nhưng ta biết chắc chắn nàng ta chưa tỉnh.”

Diệp Linh do dự trong chốc lát rồi đi theo hắn.

Lúc này, các cường giả của Phệ Linh tộc lại bắt đầu bao vây lấy mấy người Diệp Huyền.

Người tới chính là tông chủ Vô Địch tông Trần Độc Cô!

Diệp Huyền chẳng tỏ vẻ gì cả: “Ngươi chắc không?”

Nếu Diệp Huyền thực sự đồng ý giao thư ốc ra thì Phệ Linh tộc cũng không muốn ngọc nát đá tan với hắn và mấy người Diệp Linh!

Nói đoạn, hắn ta lại nhìn về phía Diệp Huyền: “Diệp Huyền, mục đích thật sự của chúng ta không phải là ngươi, nếu ngươi đồng ý giao Đệ Cửu và thư ốc của Vạn Duy thư viện ra thì những cái khác không nói, Vô Địch tông ta sẽ không nhắm vào ngươi nữa.”

Nói một cách đơn giản thì là đừng bao giờ tin đối thủ sẽ nhân từ với mình!

“Vô sỉ?”

Tứ Duy!

Nguyên Thiên nhìn chằm chằm Diệp Huyền, nói: “Diệp Huyền, ngươi đúng là vô sỉ thật đấy, không đánh được thì giở trò, tốt xấu gì ngươi cũng là một kiếm tu cơ mà!”

Nói đoạn, hắn ta liếc nhìn Diệp Huyền và mỉm cười: “Chỉ là như vậy thì liệu Diệp Huyền ngươi có yên tâm hay không?”

Lúc này, Trần Độc Cô lại bảo: “Nếu bốn người các ngươi liều mạng để hắn trốn thoát thì cũng không phải không có cơ hội! Chỉ là…”

Hiện giờ đó là nơi an toàn nhất!

Trần Độc Cô mỉm cười: “Đây không thể gọi là vô sỉ, có não thì phải dùng chứ.”

Thấy vẻ mặt của Diệp Huyền, Trần Độc Cô bèn nói: “Với tình hình hiện tại, khi Vô Địch tông chúng ta liên thủ với Phệ Linh tộc thì mấy người các ngươi không có đường sống đâu! Đương nhiên, nếu ngươi thực sự có thể khiến Đệ Cửu tỉnh lại, hoặc là khiến nữ tử váy trắng ở Tứ Duy vũ trụ đến đây thì có lẽ người thua sẽ là chúng ta!”

Diệp Huyền trầm mặc.

Đúng lúc đó, Diệp Linh bỗng nhìn Diệp Huyền và nói: “Đi Tứ Duy!”

Nguyên Thiên không lên tiếng.

Diệp Huyền lắc đầu, hắn mỉm cười. Đương nhiên là hắn sẽ không tin câu nói này của Trần Độc Cô. Giao thư ốc ra, một khi Phệ Linh tộc và Trần Độc Cô nắm giữ thư ốc thì tới khi ấy, bọn họ vẫn sẽ phải chết thôi!

Giao thư ốc ra ư?

Nếu mấy người này thực sự không màng tất cả thì dù Phệ Linh tộc của bọn họ thắng cũng chưa chắc đã không chịu tổn thất nặng nề gì.

Diệp Huyền trầm mặc.

Trần Độc Cô liếc nhìn hắn, trên gương mặt hắn ta vẫn là nụ cười ấy: “Diệp Huyền, Vô Địch tông chúng ta và ngươi không thù không oán, chỉ cần ngươi đồng ý giao Đệ Cửu và thư ốc ra thì người Vô Địch tông chúng ta sẽ lập tức rời đi!”

Nguyên Thiên liếc nhìn Trần Độc Cô, hắn ta không nói gì.

Diệp Huyền bật cười: “Lão đầu nhà ngươi xấu xa lắm, còn lâu ta mới tin ngươi!”

Nói đoạn, hắn bèn nhìn về phía bốn người Diệp Linh: “Các ngươi chắn giúp ta, nửa canh giờ thôi!”

Dứt lời, Diệp Huyền bèn quay người rời đi. Tốc độ của hắn nhanh vô cùng, chớp mắt đã biến mất nơi chân trời.

Diệp Linh siết chặt Tu La thích trong tay, một luồng khí tức vô cùng lớn đang cuộn trào trong cơ thể nàng.

Nàng lựa chọn tin tưởng Diệp Huyền, vô điều kiện!

Mà lúc này, nữ phu tử đột nhiên nắm lấy Thiên Tru kiếm của Diệp Huyền rồi tới bên cạnh Diệp Linh. Rất rõ ràng, ý của nàng đã quá rõ rồi.

Trương Văn Tú liếc nhìn nữ phu tử: “Các ngươi tin tưởng hắn như vậy sao?”

Nữ phu tử khẽ nói: “Hắn là một người tốt!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận