Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1398: Là ta liên luỵ các ngươi mới đúng

Diệp Huyền nhìn Vạn Duy Kính: “Hiện giờ ta phải làm sao?”

Liên Thiển nói: “Đừng phản kháng!”

Diệp Huyền khẽ gật đầu: “Được!”

Lâm Tú phía đối diện đột nhiên gằn giọng nói: “Diệp Huyền, ngươi sẽ phải trả một cái giá thê thảm vì sự tự kiêu của mình!”

Dứt lời, hắn ta bèn thi triển Vạn Duy Kính. Chỉ trong chớp mắt, một luồng bạch quang lập tức bao phủ lấy Diệp Huyền, mà Diệp Huyền cũng không hề tránh!

Rất nhanh sau đó, không gian xung quanh hắn bắt đầu chồng chất lên nhau. Chúng dần dần biến thành những hình thù kì quái, còn Diệp Huyền thì nằm trong không gian ấy. Có điều, ngay sau đó, hắn cảm giác hình như mình đang ở trong vô số không gian!

Nói một cách đơn giản thì là hắn cảm giác không gian đang bị chia ra thành vô số mảnh!

Nghe có vẻ hoang đường nhưng lại là sự thật!

Liên Thiển mỉm cười: “Là ta đây! Ngươi thả bạn ta ra đã!”

Sau đó, hắn nhìn chằm chằm đường bạch quang kia, trong mắt là vẻ kiêng kị!

Liên Thiển khẽ gật đầu: “Tiểu Duy, lâu rồi không gặp.”

Dứt lời, không gian xung quanh Diệp Huyền lại trở lại bình thường.

Liên Thiển vừa dứt lời thì không gian xung quanh nàng bỗng rung chuyển. Lúc này, một đường bạch quang đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt nàng.

Liên Thiển lắc đầu: “Đại tỷ không có ở đây, có điều nàng sẽ tới thôi!”

Diệp Huyền kinh ngạc: “Liên Thiển cô nương?”

Ban nãy hắn thực sự cảm nhận được sự chết chóc!

“A Thiển?”

Lúc này, Liên Thiển bỗng xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền. Nàng liếc mắt nhìn xung quanh, mở lòng bàn tay ra và nói: “Thu!”

Đường bạch quang đó nói: “Được!”

Liên Thiển nói: “Tiểu Duy, sao ngươi lại thần phục cái tên Trần Thiên đó vậy? Hắn ta cưỡng ép ngươi sao?”

Đường bạch quang đó hưng phấn nói: “Đúng thật là ngươi rồi!”

Tiểu Duy nói: “Không, hắn ta nói sẽ giúp ta tìm các ngươi nên ta mới theo hắn ta!”

Đường bạch quang đó bỗng bay đến trước mặt Liên Thiển, trông nó rất thân thiết: “Đại tỷ đâu rồi? Đại tỷ có đi cùng ngươi không?”

Đường bạch quang hưng phấn nói: “Được! Tới khi ấy chúng ta lại được đoàn tụ rồi!”

Hiện giờ Tiểu Linh Nhi với mấy người Liên Thiển đều đang ở trong không gian mà Liên Thiển tạo ra. Bởi Giới Ngục tháp không còn ở trên người Diệp Huyền nữa, nhưng như vậy cũng tốt, điều này không gây ra ảnh hưởng gì cả!

Đây đúng là một lợi thế cực lớn!

Vụt!

Tiểu Duy không hề do dự: “Được! Sau này ta đi theo ngươi!”

Vụt!

Liên Thiển trầm giọng nói: “Hiện giờ ngươi đi theo chúng ta đi, ngươi thấy sao?”

Bịch!

Diệp Huyền cầm kiếm hất nhẹ lên.

Đầu của Lâm Tú lập tức rơi xuống đất!

Nghe vậy, Diệp Huyền ở bên cạnh bỗng nhếch khóe miệng.

Một tiếng cắt xé vang lên, Cây thương trong tay Lâm Tú lập tức bị chia làm đôi. Ngay sau đó, một đường kiếm mang bay thẳng đến trước trán hắn ta. Lúc này, cả người Lâm Tú đã cứng đờ lại.

Đúng lúc ấy, một tiếng gào vang lên trên tầng phong ấn: “Diệp Huyền!”

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn viện tôn của Vạn Duy học viện. Sau đó, hắn chém kiếm.

Liên Thiển mở lòng bàn tay ra, một đường bạch quang thâm nhập vào lòng bàn tay nàng, sau đó thì nàng biến mất.

Ở phía xa xa, sắc mặt Lâm Tú chợt thay đổi, hắn ta lập tức quét cây thương.

Diệp Huyền nhìn Lâm Tú, chẳng lên tiếng mà chỉ biến mất ngay tại chỗ.

Không gian lại trở lại bình thường, Diệp Huyền xuất hiện trước mặt Lâm Tú. Trong thấy hắn, sắc mặt Lâm Tú lập tức tái mét: “Ngươi… sao có thể…”

Cái đầu của Lâm Tú nhanh chóng bay ra khỏi phong ấn và rơi xuống trước mặt viện tôn!

Diệp Huyền nhìn viện tôn đang lạnh mặt kia, hắn nói: “Vạn Duy học viện tặng quà thì ta đành nhận vậy! Cảm ơn Trần Thiên thay ta nhé, cứ nói Diệp Huyền ta xin được đa tạ!”

Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.

Phía sau phong ấn, sắc mặt của viện tôn khó coi vô cùng!



Diệp Huyền trở về Bắc Cảnh. Vừa về tới nơi, Hi Hoàng và Trúc Lâm lão nhân đã tìm tới hắn.

Diệp Huyền nói: “Hai vị tiền bối muốn hỏi chuyện Ngũ Duy vũ trụ sao?”

Hi Hoàng gật đầu: “Đúng vậy, tiểu hữu, ngươi đã tới Ngũ Duy vũ trụ, thấy nơi đó thế nào?”

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Văn minh võ đạo ở nơi đó đúng thực là tiên tiến hơn chỗ chúng ta. Không chỉ có vậy, nơi đó còn có phù văn đạo, đan đạo,… Ta đã được chứng kiến sự lợi hại của phù văn đạo, sau này nếu hai vị tiền bối gặp người nào có loại tử sắc phù lục đó thì phải hết sức cẩn thận. Nếu đối phương có chanh sắc phù lục thì lại càng phải cẩn thận hơn.”

Hi Hoàng do dự trong chốc lát rồi nói: “Hiện giờ chúng ta có thể đi không?”

Diệp Huyền lắc đầu: “Tốt nhất là không nên! Bởi vì sau tầng phong ấn ấy còn có các cường giả của Vạn Duy học viện đang trấn thủ! Hơn nữa sở dĩ ta có thể tới đó là bởi ta có thuật ẩn thân đặc biệt!”

Nghe vậy, sắc mặt Hi Hoàng lộ vẻ chán nản.

Lúc này, Diệp Huyền lại nói: “Hai vị tiền bối đừng nản lòng, rồi mọi người đều sẽ được tới đó thôi.”

Hai người họ nhìn Diệp Huyền, hắn lại nói: “Hiện giờ ta đang nghĩ cách làm sao để giúp Tứ Duy vũ trụ chúng ta thoát khỏi nguy hiểm. Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, mọi người nơi đây có thể tới Ngũ Duy vũ trụ bất cứ lúc nào.”

Hi Hoàng khẽ gật đầu: “Đúng vậy, nhiệm vụ cấp bách bây giờ của chúng ta là làm sao để bảo vệ được Tứ Duy vũ trụ!”

Diệp Huyền nói: “Hai vị tiền bối, sau khi ta xử lí chuyện này xong sẽ tới Ngũ Duy vũ trụ một lần nữa. Tới khi ấy có cơ hội thì ta sẽ thông báo cho hai vị, lúc đó thì mọi người có thể tới Ngũ Duy vũ trụ!”

Nghe vậy, Hi Hoàng vội vàng chắp tay: “Thay mặt cho cường giả Lưỡng Giới Thiên, ta xin được đa tạ Diệp Huyền tiểu hữu.”

Diệp Huyền lắc đầu: “Nói một cách nghiêm ngặt hơn thì phải là ta đã làm liên lụy đến mọi người mới đúng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận