Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 569: Tới Nơi!

Giữa sân yên tĩnh không một tiếng động.

Tất cả mọi người đang ngó chừng chuôi kiếm này, trong mắt ngoại trừ ngưng trọng, còn có kiêng kị thật sâu.

Ngay cả Mạc Ngôn Tiêu một mực ung dung, lúc này cũng mặt mũi tràn đầy ngưng trọng!

Cảm giác mà chuôi kiếm này mang đến, phảng phất như có thể chém vỡ một mảnh tinh không.

Mạnh!

Mạnh không có đạo lý!

Mà đúng lúc này, thanh âm của người áo đen vang lên lần nữa:

- Thế nào, không ai ra tay?

Người áo đen lãnh đạm nói:

Lúc này, mọi người rõ ràng cảm nhận được toàn thân buông lỏng.

Người áo đen trước mắt chẳng qua là mới rút kiếm, đã khủng bố như thế, nếu ra tay, còn không kinh thiên địa khiếp quỷ thần?

Nói đến đây, hắn hơi dừng lại, thu hồi chuôi kiếm này.

Tiền bối!

Mạc Ngôn Tiêu suy nghĩ một chút, lắc đầu:

Mạc Ngôn Tiêu nhìn thoáng qua người áo đen, trầm giọng nói:

Người áo đen đột nhiên hỏi:

Người trong nghề vừa ra tay, biết ngay chênh lệch thế nào!

- Không biết tiền bối xưng hô thế nào?

- Tên, lão phu đã sớm quên, còn nữa, dù nhớ kỹ, đám tiểu tử các ngươi cũng sẽ không biết lão phu.

Người áo đen cười lạnh:

Bởi vậy, theo mọi người thấy, người áo đen trước mắt này là một vị đại lão tuyệt thế không thể nghi ngờ!

- Vậy các ngươi có biết, tại sao món chí bảo kia lại rơi vào Vị Ương tinh vực? Các ngươi có biết, vị chủ thượng Hộ Giới minh Thanh Thương giới kia sao lại ngã xuống?

- Vị Ương tinh vực có đồ vật trên Tinh Tế Treo Thưởng Bảng hay không?

- Ngoại trừ một món trên người Diệp Huyền, không có món khác.

- Vì sao?

- Cũng không phải lão phu ra tay. Chí bảo như thế, rơi vào Vị Ương tinh vực này, thẳng thắn mà nói, đối với cả Vị Ương tinh vực đều là họa, các ngươi lại còn muốn chiếm lấy bảo vật này, thật sự không biết sống chết.

Lúc này bọn hắn mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, chí bảo bậc này, Diệp Huyền vô phúc tiêu thụ, thế nhưng, Vị Ương tinh vực có ai có thể tiêu thụ?

- Hẳn là tiền bối ra tay a?

Nếu bản thân đạt được, kết cục chắc chắn là chết.

Mạc Ngôn Tiêu nhìn thoáng qua người áo đen:

Đám người nhìn về phía người áo đen, người áo đen hừ lạnh một tiếng:

- Các ngươi chỉ biết Diệp Huyền thân mang trọng bảo, nhưng các ngươi có biết thân phận của hắn?

Lúc này, người áo đen lại nói:

Người áo đen lắc đầu:

Bản thân?

Nếu bản thân đạt được, kết cục lại thế nào?

Nghĩ đến đây, sắc mặt đám người dần trở nên khó coi.

Mạc Ngôn Tiêu nhíu mày:

Nghe vậy, mọi người trầm mặc.

- Bởi vì toàn bộ Vị Ương tinh vực đều vô phúc tiêu thụ trọng bảo như thế!

Đúng lúc này, Đại trưởng lão ở một bên đột nhiên nói:

- Khác, lão phu cũng không muốn nhiều lời.

Nói đến đây, hắn đột nhiên nhìn qua Đại trưởng lão cách đó không xa:

- Đại trưởng lão, lão phu biết suy nghĩ trong lòng ngươi, trọng bảo như thế, chớ nói ngươi, ngay cả lão phu cũng động tâm, thế nhưng, ngươi phải nhớ lấy, ngươi bây giờ, cho dù thu hoạch được bảo vật này, lại có thể làm gì? Không chỉ tự chuốc họa vào thân, còn chuốc họa cho học viện ta!

Đại trưởng lão nhìn về phía người áo đen, có chút khiếp sợ:

- Tiền bối thật sự là người Đạo Nhất học viện ta?

Người áo đen lạnh lùng nói:

- Thế nào, thân phận Đạo Nhất học viện quý giá như thế, cả lão phu cũng muốn giả mạo?

Đại trưởng lão vội vàng nói:

- Vãn bối không phải ý tứ này!

Tiền bối Đạo Nhất học viện!

Đại trưởng lão nhìn địa phương người áo đen biến mất, trầm mặc.

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Phương Thiện dần dần biến mất.

- Ngươi có thể đỡ một kiếm kia?

Đại trưởng lão lãnh đạm nói:

- Đáng tiếc, vừa rồi hẳn là phải giao thủ một chút, nếu có thể giao thủ với cường giả như thế, nhất định đạt được ích lợi không nhỏ!

Sau khi người áo đen rời đi, Mạc Ngôn Tiêu ở một bên trầm giọng nói:

- Xem ra, sau lưng Diệp Huyền này là một vòng xoáy lớn a!

Nói xong, hắn nhìn đám người một lượt:

- Vị tiền bối vừa rồi nói cũng có đạo lý, trọng bảo như thế, Diệp Huyền vô phúc tiêu thụ, chúng ta cũng vô phúc tiêu thụ, chư vị, cáo từ.

Nói xong, hắn quay người biến mất ngay tại chỗ.

Sau khi Mạc Ngôn Tiêu đi, người còn lại cũng dồn dập rời đi, cuối cùng chỉ còn lại hai người, hai người này chính là Đại trưởng lão Đạo Nhất học viện, còn có Phương Thiện môn chủ Vãng Sinh môn.

Phương Thiện nhìn thoáng qua địa phương người áo đen biến mất, nói khẽ:

- Thủ đoạn như vậy, đúng là quỷ thần khó lường a!

Nói xong, hắn mỉm cười:

Cứ lăng không biến mất như vậy, một chút gợn sóng khí tức cũng không có.

Thanh âm vừa dứt, hắn biến mất ngay tại chỗ.

- Ngươi chớ có hỏi! Nhớ kỹ, Diệp Huyền ở Đạo Nhất học viện ta, đối với Đạo Nhất học viện ta mà nói, xem như phúc họa mỗi thứ một nửa, mà nếu hắn chết ở Đạo Nhất học viện, ngươi chính là tội nhân thiên cổ của Đạo Nhất học viện ta. Còn các ngươi, lão phu không hứng thú dây dưa với các ngươi, nếu còn dám đánh chủ ý vào hắn, lão phu nhất định trảm không tha!

Người áo đen lãnh đạm nói:

- Không biết tiền bối xưng hô thế nào?

Nói xong, hắn dừng một chút, lại nói:

Trong ấn tượng của hắn, dường như Đạo Nhất học viện không có vị cường giả dùng kiếm nào khủng bố như thế, một ngàn năm qua cũng không có!

Chẳng lẽ là hơn một ngàn năm trước?

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Đại trưởng lão dần dần ngưng trọng.

Một lát sau, Đại trưởng lão quay người rời đi, mà đúng lúc này, Phương Thiện đột nhiên nói:

- Đại trưởng lão, theo ta biết, trong Đạo Nhất học viện ngươi, dường như Diệp Huyền một mực bị người nhằm vào.

Đại trưởng lão dừng bước lại nhìn về phía Phương Thiện, người sau cười nói:

- Lúc trước vị tiền bối kia cũng đã nói, Diệp Huyền ở Đạo Nhất học viện ngươi, là phúc họa mỗi thứ một nửa, không bằng thế này, nhường hắn cho Vãng Sinh môn ta?

Đại trưởng lão cười lạnh:

- Cút!

Nói xong, cả người trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.

Tại chỗ, Phương Thiện mỉm cười, sau đó cũng biến mất theo.

...

Một bên khác, Diệp Huyền ngồi dưới đất, trong lòng sợ không thôi.

Người áo đen vừa rồi đúng là hắn!

Hắn tự nhiên là sợ! Vừa rồi, trước mặt nhiều cường giả như vậy, nếu để lộ, sợ là chết thế nào cũng không biết!

Quá kinh hiểm!

Nhưng hắn không thể không làm như vậy, nếu không làm như vậy, đám lão quỷ này ngày ngày âm thầm đi theo hắn, căn bản không thể nào sống!

Trọng yếu nhất, chính là đánh không lại người ta a!

Kiếm!

Diệp Huyền nghĩ đến chuôi kiếm này, nếu có thể nắm giữ chuôi kiếm này, những cường giả vừa rồi, đều là sự tình một kiếm a!

Mà vấn đề là, bây giờ hắn căn bản không thể chưởng khống chuôi kiếm này!

Ngay cả cầm lâu một chút cũng không nổi!

- Ai!

Diệp Huyền thấp giọng thở dài, vẫn là phải nỗ lực tu luyện, mau chóng đạt đến Phá Không cảnh mới được a!

Một lát sau, Diệp Huyền lặng lẽ rời đi chỗ cũ, đi tới sườn núi.

Sườn núi cũng không lớn, mặc dù không lớn, nhưng đây là một tòa bảo sơn, bởi vì trong đó, hằng năm sẽ sản xuất gần trăm vạn Tử Nguyên tinh!

Tòa bảo sơn này, tự nhiên khiến nhiều người mơ ước, có điều, không có thế lực nào dám động thủ với nó, bởi vì đây là của Đạo Nhất học viện!

Ở Vị Ương tinh vực, tên tuổi của Đạo Nhất học viện vẫn rất có lực chấn nhiếp!

Tiếp đón Diệp Huyền là một lão giả, tên là Lưu Ôn, phụ trách sự vụ ở sườn núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận