Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1303: Cái gọi là Diệt Đạo

Sau khi Mục Thanh Phong rời khỏi tòa đại điện, hắn ta bèn tới ngọn núi phía sau Kiếm tông. Ở ngọn núi này có một ngôi nhà đá nhỏ, ngôi nhà không lớn, trông có vẻ đơn sơ.

Mục Thanh Phong bước tới trước ngôi nhà, một lát sau hắn ta quỳ xuống.

Hồi lâu sau, một giọng nói truyền ra từ bên trong ngôi nhà: “Ngươi còn nhớ câu nói đầu tiên ta nói với sư huynh đệ các ngươi năm đó không?”

Mục Thanh Phong gật đầu: “Sư phụ nói, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, núi cao còn có núi cao hơn.”

Người bên trong căn nhà lại bảo: “Các ngươi có nghe lời không?”

Mục Thanh Phong trầm mặc.

Người bên trong căn nhà thở dài: “Con người ấy à, sợ nhất chính là tự mãn. Một khi đã tự mãn thì sẽ dễ lầm tưởng về bản thân.”

Nói đoạn, cửa nhà được đẩy ra, một lão giả bước ra ngoài.

Nói đoạn, hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía đường chân trời: “Đối phương đã hủy diệt hắn ta hoàn toàn rồi à?”

Dứt lời, lão giả bèn hóa thành một đường kiếm quang và biến mất ở phía chân trời.

Mục Thanh Phong chau mày: “Nhưng mà ta cảm giác sự tôn đã…”

Lão giả cũng gật đầu: “Để ta đi xem sao.”

“Phàm cảnh?”

Đương nhiên, thân làm sư huynh, hắn ta cũng phải có trách nhiệm với cái chết của Lý Trần Phong.

Lão giả ấy mặc một bộ y phục màu đen, tóc bạc trắng, trong tay còn cầm một thanh kiếm làm bằng gỗ.

Mục Thanh Phong nhìn vậy bèn trầm lặng.

Đôi mắt lão giả thoáng vẻ mê mang, hắn ta nói: “Nói thì dễ lắm!”

Trông thấy lão giả, vẻ mặt Mục Thanh Phong có hơi kích động, hắn ta hỏi: “Sư tôn, ngươi đã đạt đến Phàm cảnh rồi sao?”

Mục Thanh Phong gật đầu.

Mà hắn ta đã lơ là, để phân thân của mình tới, cuối cùng phải trơ mắt nhìn Lý Trần Phong bị giết chết…

Lão giả lắc đầu: “Đến nhập môn còn chưa được tính nữa là!”

Một lát sau, Mục Thanh Phong chầm chậm nhắm hai mắt lại, hắn ta lẩm nhẩm: “Diệp Huyền…”

Ban nãy lão giả không cho hắn ta đứng dậy, chứng tỏ đối phương đã tức giận.

Nếu như hắn ta không sơ suất, nếu như hắn ta không để phân thân tới thì chắc chắn đã có cơ hội cứu được Lý Trần Phong rồi. Dẫu sao thì người xuất hiện lúc đó cũng không phải bản thể của nữ tử mặc vải bố kia.

Trần Thời Nhất trầm giọng nói: “Lần này thì Kiếm tông phải chịu thiệt lớn rồi!”

Trong một đám mây, Trần Thời Nhất nhanh chóng tới trước mặt Trần các lão, trông hắn ta có hơi hưng phấn: “Người phía sau lưng Diệp Huyền ra tay rồi!”

Mà người phía sau Diệp Huyền đã hạ gục được hắn ta. Rất rõ ràng, người này có thực lực hoàn toàn áp đảo Lý Trần Phong.

Lưỡng Giới Thiên.

Trần Thời Nhất gật đầu, sau đó quay người rời đi.



Một lát sau, Trần các lão cũng quay người rời đi, hắn ta phải chuẩn bị thôi.

Giờ Kiếm tông và Lưỡng Giới Thiên có thể nói là hai nơi hội tụ nhiều cường giả nhất Tứ Duy vũ trụ. Đương nhiên, còn có cả Sinh Mệnh cấm khu nữa. Có điều nơi này chẳng khác gì Kiếm tông của ngày xưa, về cơ bản sẽ không nhúng tay vào chuyện bên ngoài, thần bí vô cùng!

Trần các lão thầm thở dài một hơi: “Bầu trời của Tứ Duy vũ trụ e là sắp thay đổi rồi!”

Chuyện Lý Trần Phong bị hạ gục đã lan truyền khắp Lưỡng Giới Thiên.

Diệp Huyền!

Trần Thời Nhất khẽ nói: “Cũng may, khi đó chúng ta lựa chọn làm bạn với hắn, bằng không người chịu thiệt chính là chúng ta!”

Trần các lão gật đầu: “Tiếp tục tìm kiếm Diệp Huyền. Ngoài ra cũng phải để ý động tĩnh bên Kiếm tông mọi lúc mọi nơi.”

Trần các lão khẽ gật đầu: “Ta biết!”

Nếu không sở hữu thực lực đỉnh cao thì khó mà giết được một cường giả như Lý Trần Phong.

Trần Thời Nhất trầm mặc.

Trần các lão nói: “Ngươi chưa từng nghĩ đến người phía sau Diệp Huyền là ai hay sao? Đó là một người mà đến Lý Trần Phong cũng có thể bị giết đấy!”

Bởi lẽ hắn ta biết, chắc chắn Kiếm tông sẽ không chịu để yên.



Ở một tinh không xa xôi, nữ tử mặc vải bố đưa Diệp Huyền tiến về phía trước. Lúc này, Diệp Huyền không biết mình đã đi tới tinh vực nào rồi.

Hắn bèn lên tiếng hỏi: “Tiền bối, ta có thể học pháp tắc của ngươi không?”

Nữ tử mặc vải bố lắc đầu: “Ngươi cứ luyện kiếm của ngươi cho tốt đi, nếu luyện tốt thì sẽ không kém ta là bao đâu.”

Diệp Huyền gật đầu: “Được!”

Nói đoạn, hắn lại nhìn về phía nữ tử mặc vải bố và hỏi: “Chúng ta đang đi đâu thế?”

Nữ tử mặc vải bố khẽ nói: “Nơi mà một cố nhân từng ở, đưa ngươi tới đó thử vận may.”

Cố nhân!

Mà cảnh giới này có thể nói là cảnh giới độc nhất của nàng.

Hủy diệt chúng sinh, đó chính là đạo, cũng chính là Diệt Đạo.

Đây chính là cảnh giới mà nữ nhân kia đã phát minh ra, nàng là người đầu tiên đạt đến cảnh giới này…

Diệt Đạo!

Nữ nhân đó đứng trên mây, nhìn xuống chúng sinh từ trên cao…

Nói đến đây, trong đầu nữ tử mặc vải bố lại hiện lên một hình ảnh.

Diệp Huyền không khỏi chau chặt mày, rất nhanh sau đó sắc mặt hắn bèn trầm xuống: “Kiếm tông?”

Nữ tử mặc vải bố gật đầu: “Là một kiếm tu!”

Diệp Huyền liếc mắt nhìn xung quanh, hắn không lên tiếng.

Nữ tử mặc vải bố bên cạnh hắn cũng không nói gì, nàng tiếp tục đi về phía trước.

Diệp Huyền cũng đi theo nàng.

Bỗng nhiên nữ tử mặc vải bố lại bảo: “Sau này nếu như gặp được nàng ta thì ngươi hãy khuyên nàng ta thiện lương với thế giới này thêm một chút!”

Thiện lương!

Diệp Huyền do dự một lát rồi hỏi: “Trước kia nàng ta đã từng làm chuyện xấu gì sao?”

Nữ tử mặc vải bố liếc nhìn Diệp Huyền, nàng đáp: “Đâu chỉ là chuyện xấu, trong mắt nàng ta, chúng sinh đã từng chỉ như những con kiến bé nhỏ…”

Có người!

Nữ tử mặc vải bố thản nhiên nói: “Có người đang đi theo chúng ta!”

Diệp Huyền hỏi: “Sao thế?”

Diệp Huyền đang định nói tiếp thì lúc này, nữ tử mặc vải bố bỗng dừng lại. Nàng hơi nghiêng đầu, Diệp Huyền bèn nhìn theo. Nơi mà nữ tử mặc vải bố nhìn trống không, chẳng có thứ gì cả.

Nữ tử mặc vải bố gật đầu: “Rất mạnh!”

Diệp Huyền lại hỏi: “Người đó rất mạnh sao?”

Thế nhân tu đạo, thế nhưng nàng thì không, nàng tạo ra đạo, sau đó hủy diệt đạo…
Bạn cần đăng nhập để bình luận