Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3578. Ta tới để rèn luyện! (2)



Chương 3578. Ta tới để rèn luyện! (2)




Thần Đạo Quốc, bên trong hoàng cung.
Mộc Tá đi đến trước mặt Thần Đạo Linh rồi khẽ hành lễ: “Bệ hạ, Diệp công tử tới Vạn Vực chi thành rồi!”
Thần Đạo Linh nhíu mày: “Vạn Vực chi thành?”
Mộc Tá gật đầu.
Thần Đạo Linh trầm mặc.
Mộc Tá do dự một lát rồi nói: “Bệ hạ đang lo lắng điều gì vậy?”
Thần Đạo Linh khẽ nói: “Vạn Vực chi thành, vậy tức là hắn đã tới Man Hoang Chi Địa…”
Mộc Tá trầm giọng nói: “Bệ hạ đang lo Diệp công tử sẽ dựa vào Man Hoang Chi Địa?”
Thần Đạo Linh gật đầu.
Vẻ mặt Mộc Tá sầm xuống: “Bệ hạ, Diệp công tử có Thần Hoàng Lệnh, nếu như hắn thực sự dựa vào Man Hoang Chi Địa thì đúng là tai nạn hủy diệt đối với Thần Đạo Quốc chúng ta!”
Thần Đạo Linh trầm mặc một hồi rồi nói: “Tạm thời cứ xem sao đã!”
Mộc Tá đột nhiên khẽ hành lễ: “Bệ hạ, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, mong bệ hạ lập tức thu lại Thần Hoàng Lệnh!”
Thần Đạo Linh liếc nhìn hắn ta: “Vừa mới tặng đã đòi, da mặt ta không dày như vậy!”
Mộc Tá trầm giọng nói: “Nhưng mà bệ hạ, một khi Diệp thiếu và Man Hoang Chi Địa có quan hệ tốt thì chúng ta…”
Thần Đạo Linh khẽ nói: “Đừng lo lắng không đâu nữa! Tính cách vị Diệp công tử này cứng rắn lắm, lần này hắn tới Vạn Vực chi thành thì chỉ có gây chuyện thôi, hơn nữa còn gây chuyện lớn, thế nên chúng ta cứ đứng xem thôi là được!”
Nói đến đây, có vẻ như nàng ta nhớ ra điều gì đó mà nhíu mày: “Truyền lệnh tới khắp Vạn Vực chi thành, ai trong Thần Đạo Quốc cũng không được chọc vào hắn!”
Mộc Tá cười khổ: “Thôi vậy! Chúng ta càng thế này thì mấy tên kia càng chọc vào hắn!”
Thần Đạo Linh gật đầu: “Thế thì cứ tùy bọn họ đi!”
Nói đoạn, nàng ta bèn quay người rời đi.

Thời gian không biết trôi qua bao lâu, Diệp Huyền mở mắt. Lúc này, hắn đã tới trước một tòa thành cổ.
Bầu trời u ám, mây đen giăng lối, âm u vô cùng!
Tòa thành trước mặt hắn cũ kĩ vô cùng, hơn nữa còn tỏa ra thứ mùi tanh cay mũi.
Diệp Huyền khẽ nói: “Không phải một nơi tốt đẹp rồi!”
Nói đoạn, hắn bước vào trong thành. Đúng lúc ấy, hắn đột nhiên quay đầu nhìn, trên tường thành phía không xa, một nam tử đang nhìn chằm chằm hắn. Trong tay nam tử cầm một thanh chùy thủ, trên thanh chùy thủ có máu tươi.
Diệp Huyền không quan tâm đến nam tử mà tiếp tục đi vào trong thành.
Đúng lúc ấy, nam tử kia đột nhiên cười nói: “Huynh đệ xin dừng bước!”
Diệp Huyền nhìn nam tử, nam tử ngoác miệng cười: “Dạo này tiểu đệ có hơi kẹt, muốn mượn ít hồn tinh của huynh đệ. Ngươi yên tâm, ta mượn rồi sẽ trả!”
Cướp à!
Diệp Huyền mỉm cười: “Muốn bao nhiêu?”
Nam tử cười he he: “Cứ đưa một trăm vạn đi!”
Diệp Huyền xòe tay ra, một cái nạp giới bay đến trước mặt nam tử. Bên trong nạp giới có đúng một trăm vạn hồn tinh!
Nam tử sững sờ, thế mà cũng cho hả?
Ở phía xa xa, Diệp Huyền lại bước vào trong thành.
Nam tử nhìn nạp giới mà sững sờ, đây là lần cướp thuận lợi nhất của hắn ta!
Một lát sau, nam tử thu nạp giới lại, sau đó đuổi theo Diệp Huyền. Diệp Huyền nhìn hắn ta: “Sao nào, không đủ à?”
Nam tử trầm giọng nói: “Huynh đệ, lần đầu tiên ngươi tới Vạn Vực chi thành hả?”
Diệp Huyền gật đầu: “Lần đầu tiên!”
Nam tử mỉm cười: “Huynh đệ, ngươi có biết Vạn Vực chi thành là nơi như thế nào không?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Lần đầu tiên đến nên chẳng biết gì!”
Nam tử mỉm cười: “Ta tên là Kha Tà, là người của Thần Đạo Quốc!”
Thần Đạo Quốc!
Diệp Huyền khẽ mỉm cười: “Diệp Huyền!”
Nam tử trầm giọng nói: “Diệp huynh, ngươi cứ đi trên đường phố như vậy thì dễ xảy ra chuyện lắm!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Bị cướp à?”
Kha Tà gật đầu, hắn ta liếc nhìn xung quanh, sau đó nói: “Đi theo ta!”
Nói đoạn, hắn ta bèn đưa Diệp Huyền đi về phía bên phải. Mà lúc này, một nam tử đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người. Nam tử nhìn Kha Tà, sau đó lại nhìn Diệp Huyền, vẻ mặt không hề thân thiện.
Kha Tà cười he he: “Lý Ca, hắn là người của ta!”
Lý Ca nhìn Kha Tà bằng ánh mắt lạnh lùng: “Người của ngươi?”
Kha Tà gật đầu: “Người của ta!”
Vẻ mặt Lý Ca lạnh lùng: “Người của người không hiểu chuyện như vậy?”
Kha Tà hơi híp mắt lại: “Sao nào, không nể mặt à?”
Lý Ca nhếch miệng cười giễu: “Nể mặt? Kha Tà, sao ta phải nể mặt ngươi? Đừng tưởng ta không biết ngươi đã có được lợi ích gì từ hắn! Ngươi được lợi ích rồi bảo chúng ta nể mặt ngươi, lão tử….”
Nói đoạn, hắn ta chỉ vào Diệp Huyền, phẫn nộ: “Không đưa lão tử một trăm vạn hồn tinh thì đừng hòng đi!”
Đúng lúc ấy, Diệp Huyền đột nhiên biến mất.
Vụt!
Kha Tà còn chưa kịp phản ứng thì Lý Ca đã bị Diệp Huyền đâm kiếm vào cổ họng.
Miểu sát!
Kha Tà sững sờ!
Lý Ca cũng sững sờ!
Diệp Huyền dùng lực, kiếm xuyên thủng cổ họng Lý Ca, máu tươi bắn tung tóe!
Lý Ca nhìn chằm chằm Diệp Huyền, ánh mắt tràn ngập vẻ độc đoán: “Ngươi… che giấu thực lực…”
Diệp Huyền xòe tay ra, nạp giới của Lý Ca bay đến tay hắn. Lý Ca còn muốn nói gì đó thì Diệp Huyền đột nhiên phất tay.
Vụt!
Lý Ca bị diệt trừ!
Trông thấy cảnh tượng ấy, khóe miệng Kha Tà giật giật. Mẹ kiếp, cái tên này kinh quá!
Trông thấy Diệp Huyền định đi, Kha Tà vội vàng đi theo: “Diệp huynh, ngươi tới Vạn Vực chi thành làm gì?”
Diệp Huyền đáp theo bản năng: “Ta tới để làm màu đó, à không tới để rèn luyện!”
Kha Tà: “…”
Hết chương 3578.



Bạn cần đăng nhập để bình luận