Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 912: Đánh Chết Bọn Hắn

Trong nháy mắt vừa rồi đó, hắn cưỡng ép ngăn chặn lực lượng tự bạo của Vũ Vấn, mà cường giả cấp bậc như Vũ Vấn tự bạo, uy lực kia khủng bố đến mức nào?

Có thể khẳng định, lão giả kiếm tu bị thương rất nghiêm trọng!

Nhưng cũng còn tốt, Vũ Vấn chết đi, Việt Vô Trần bị kiềm chế, mà bây giờ đại trận của Võ viện cơ bản đều đã bị phá đi, Võ viện hiện tại, cũng chỉ còn An Lan Tú và Mạc Tà, còn có Việt Vô Trần là có lực chiến tiếp!

Lão giả kiếm tu lau máu tươi trên khóe miệng, sau đó đi đến phía Võ viện.

Bên trong Võ viện, Diệp Linh thủ hộ bên cạnh Liên Vạn Lý, hai tay Liên Vạn Lý đều đã bị chém đi, thương thế cũng vô cùng nghiêm trọng.

Diệp Linh lấy ra một đống lớn thần tinh đặt ở trong ngực Liên Vạn Lý:

- Liên tỷ tỷ, ngươi, ngươi bảo trọng!

Nói xong, nàng quay người đi đến phía lão giả kiếm tu cách đó không xa kia.

Lúc này, tên lão giả kiếm tu kia đột nhiên hợp chỉ khẽ điểm, một sợi kiếm quang bắn ra!

Diệp Linh cắn chặt răng, cho dù đau nhức, nàng cũng không chịu rên một tiếng.

Phía dưới, lúc đi đến chỗ Vũ Vấn đứng trước đó, Diệp Linh ngừng lại, nàng nhìn phía trước, nước mắt bất tri bất giác đã chảy xuống.

Cứ như vậy, Diệp Linh bị hai đạo kiếm quang đóng chặt trên vách đại điện, mà thời khắc này, quần áo nàng đã bị máu tươi nhiễm đỏ!

Diệp Linh lắc đầu, giờ phút này, nàng đã không còn chảy nước mắt nữa, nàng cứ như vậy từ từ đi đến chỗ lão giả kiếm tu phía xa xa.

Ông!

Sau lưng, Liên Vạn Lý yếu ớt nói:

Nơi xa, lão giả kiếm tu kia đang muốn động thủ, đúng lúc này, Diệp Linh đột nhiên nhắm hai mắt lại mà gầm thét:

Trên không, Tần Thiên nhìn thoáng qua Diệp Linh, hắn vẫn chưa động thủ.

- Đừng đi.

Diệp Linh bỗng nhiên ngẩng đầu, hai tay nàng đột nhiên vung ra phía trước, hai đạo lực lượng bạo phát ra từ trong lòng bàn tay nàng, nhưng mà, hai đạo lực lượng này vừa mới xuất hiện, đã trực tiếp bị đạo kiếm quang kia chém vỡ, sau một khắc, sợi kiếm quang kia trực tiếp xuyên thủng vai trái của nàng, lực lượng cường đại kéo nàng bay ngược một đường về phía sau, cuối cùng, đạo kiếm quang kia trực tiếp ghim chặt nàng lên trên vách đại điện, mà vừa dừng lại, thêm một thanh kiếm lặng yên phóng tới, trực tiếp xuyên thủng vai phải của nàng!

Trên không, Tần Thiên híp lại hai mắt, tay phải chậm rãi nắm chặt!

Nàng đã thật sự coi Vũ Vấn là người thân!

Âm thầm, hết thảy cường giả Đường tộc nhìn về phía trước mặt Diệp Linh, nơi đó, chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một tên nam tử!

- Ca!

Một tiếng kiếm reo đột nhiên vang vọng từ phía chân trời!

Diệp Huyền đi đến phía trước đại điện tàn phá kia, vừa nhìn thấy Diệp Linh bị kiếm đóng chặt phía trên vách đại điện, đồng thời toàn thân đều là máu tươi, Diệp Huyền lập tức ngây ngẩn cả người.

Nhưng mà, đối với hắn mà nói, đây tự nhiên là một chuyện tốt!

Đến chậm!

Nhìn thấy Diệp Huyền, Tần Thiên nhíu mày, hắn không nghĩ tới Diệp Huyền vậy mà lại công khai xuất hiện, mà không phải trốn trong bóng tối để ám sát!

Cùng lúc đó, quanh người hắn dần dần xuất hiện từng đạo hồng quang.

Người tới, chính là Diệp Huyền!

Đương nhiên, phẫn nộ vẫn càng nhiều hơn!

Tự trách!

Phẫn nộ!

Việc này có chút nằm ngoài dự đoán của hắn!

Diệp Huyền nắm chặt hai tay, lòng như đao cắt. Hai tay hắn nắm lại thật chặt, móng tay trực tiếp cắm sâu vào lòng bàn tay, máu tươi chảy ròng.

Run rẩy!

Cả người Diệp Huyền bắt đầu run rẩy kịch liệt, giờ khắc này, trong cơ thể hắn, huyết dịch vậy mà đang bắt đầu chậm rãi sôi trào!

Nếu như Diệp Huyền trốn ở trong tối, hắn còn phải kiêng kị một chút, nhưng nếu như Diệp Huyền công khai lộ diện, chiến lực nhiều lắm cũng chỉ tương đương với một tên Tri Đạo cảnh mà thôi!

Đến chậm!

Đến chậm!

Sau một khắc, Diệp Huyền đột nhiên tát bản thân một cái.

Diệp Huyền chưa bao giờ tức giận đến thế, cơn giận kia lớn đến trước giờ đều hiếm thấy, mà dưới sự tác động của cơn giận này, trong cơ thể hắn, huyết dịch càng ngày càng sôi trào, mà xung quanh thân thể hắn, đạo hồng quang kia càng ngày càng thịnh, không chỉ như thế, tóc của hắn vậy mà cũng đang bắt đầu chậm rãi đổi màu.

Đúng lúc này, vẻ mặt Diệp Huyền đột nhiên bắt đầu vặn vẹo đến dữ tợn, thoạt nhìn cực kỳ thống khổ!

Phát tiết!

Hắn cảm thấy thân thể như muốn nổ tung!

Nơi xa, lão giả kiếm tu nhíu mày, hắn đang muốn xuất thủ, mà lúc này, Tần Thiên đột nhiên nói:

- Hắn tẩu hỏa nhập ma.

Tẩu hỏa nhập ma?

Lão giả kiếm tu nhìn về phía Diệp Huyền, quả nhiên, thời khắc này, khóe miệng Diệp Huyền không ngừng tràn ra máu tươi.

Điểm giới hạn!

Phía dưới, bên trong Võ viện, từng đạo khí tức cường đại không ngừng phát ra từ trong cơ thể Diệp Huyền, cùng lúc đó, toàn bộ vẻ mặt hắn đã vặn vẹo đến một trình độ cực kì khủng bố!

...

- Khó trách...

A Việt mở hai mắt ra, lông mày cau lại, yên lặng một lát, sau đó nàng lại nhắm chặt hai mắt:

Bên trong Giới Ngục Tháp.

Đường Thanh chăm chú nhìn Diệp Huyền, không nói gì.

Nghe vậy ——

Diệp Huyền đột nhiên mở hai mắt ra, trong hai mắt, một mảnh huyết hồng, gần như là đồng thời, một đầu tóc đen của hắn trực tiếp biến thành màu đỏ như máu!

Ầm ầm!

Một đạo huyết quang xông thẳng lên trời, chân trời, một mảnh huyết hồng!

Giữa sân, vẻ mặt tất cả mọi người biến đổi!

Trên không, Tần Thiên nhìn chằm chằm Diệp Huyền, giờ khắc này, sắc mặt hắn có chút khó coi.

Âm thầm, Đường Phong đột nhiên nói khẽ:

- Đây là huyết mạch thức tỉnh...

Huyết mạch thức tỉnh!

- Ca, bọn hắn khi dễ ta, đánh chết bọn hắn, đánh chết bọn hắn!

Đúng lúc này, Diệp Linh đột nhiên nói:

- Thật đúng là bi kịch, không ngờ tới kiếm tu thiên tài một đời lại tự mình bức tử bản thân!

Trên không, Tần Thiên lắc đầu:

Nhưng nếu như vô phương đột phá một chút này, vậy hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Cơn giận và huyết dịch của hắn đều đã đạt đến một điểm giới hạn, thế nhưng, còn kém một chút, kém một chút nữa là có thể song song đột phá!

Giờ khắc này, Diệp Huyền tựa như một đầu dã thú phát cuồng!

Diệp Huyền nhìn chằm chằm tên lão giả kiếm tu Trật Tự Minh ở nơi xa kia, trong ánh mắt hắn, một mảnh huyết hồng, khiến cho người ta không rét mà run!

Lão giả kiếm tu nhìn Diệp Huyền, trong mắt có vẻ ngưng trọng, nhưng không có e ngại, trong tay hắn, kiếm khẽ rung động.

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên gầm thét:

- Lão cẩu!

Sau một khắc, một đạo kiếm quang màu huyết hồng chợt lóe lên từ giữa sân.

Ông!

Tiếng kiếm reo xé rách chân trời, chấn động mây xanh!

Tốc độ của Diệp Huyền cực nhanh, trong nháy mắt đã đi đến trước mặt lão giả kia, lần này, hắn không sử dụng phi kiếm, mà là Bạt Kiếm Định Sinh Tử!

Bạt Kiếm Định Sinh Tử trong cơn thịnh nộ!

Trong loại trạng thái này, uy lực của một kiếm này so với Bạt Kiếm Định Sinh Tử trước đó, hoàn toàn không cùng một cấp bậc...

Một kiếm này vừa ra, vẻ mặt lão giả kiếm tu kia bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn!

Trong mắt của hắn, tràn đầy vẻ kinh hãi!

Không kịp nghĩ nhiều, lão giả kiếm tu tay phải cầm kiếm đâm ra phía trước một kiếm, kiếm động như sấm, một điểm hàn mang chợt hiện.

Hai thanh kiếm dùng phương thức trực tiếp nhất mạnh mẽ va chạm, có thể nói là cây kim so với cọng râu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận