Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 696: Các Hạ Có Thể Rời Đi

Nói xong, hắn nhìn Diệp Huyền:

- Thế nào, Diệp huynh có muốn làm gỏi đầu Cuồng Bạo thú này không?

Diệp Huyền cười nói:

- Vậy thì thử chút xem!

Chiến Quân cười ha ha:

- Đi!

Nói xong, hắn trực tiếp xông ra ngoài, tốc độ cực nhanh.

Diệp Huyền cũng vội đuổi theo, rất nhanh đã chạy tới ngoài một mảnh rừng. Bên một con sông, hai người nhìn thấy một đầu cự thú!

Chiến Quân không tránh không né, một quyền oanh tới.

Đều đạt tới Thánh cảnh!

Hắn đang muốn xuất thủ, đột nhiên cúi đầu nhìn xuống đất, thần sắc lập tức hơi biến.

Một tiếng nổ vang lên, Chiến Quân liên tục lui mười mấy trượng, mà hắn vừa dừng lại, đang muốn xuất thủ, đã thấy mặt đất nứt ra, rất nhanh, hai đầu Cuồng Bạo thú không hề kém đầu lúc trước bò lên.

Chiến Quân đột nhiên thả người nhảy lên, tựa như một mũi tiễn rời cung, trực tiếp đánh tới Cuồng Bạo thú.

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, thấy Diệp Huyền tới, Chiến Quân ngây người, nói:

Cự thú này lớn như một ngọn núi nhỏ, đang bên bờ sông uống nước.

Nhìn thấy cảnh này, Chiến Quân lập tức biến sắc!

Diệp Huyền sửng sốt, tên này nói xuất thủ là xuất thủ a!

Nhìn hình thể này, Diệp Huyền hơi co rút khóe miệng, cũng quá lớn a!

Oanh!

Vừa rồi Diệp Huyền chưa nhập vòng chiến, hoàn toàn có thể tránh đi!

Đúng lúc này, Cuồng Bạo thú kia đột nhiên quay người, một chưởng vỗ tới Chiến Quân.

Diệp Huyền cười nói:

Bị mai phục!

- Ngươi không chạy?

Diệp Huyền mở tay, một thanh kiếm xuất hiện!

- Ngươi, rất thú vị!

Chiến Quân đang muốn nói, đúng lúc này đầu Cuồng Bạo thú đối diện đột nhiên thả người nhảy lên, nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền cùng Chiến Quân hơi biến sắc, hai người cùng lui sau.

Sở dĩ không chạy, một phần là vì hắn cảm thấy Chiến Quân này không tệ, nếu giờ chạy, như vậy thực sự có chút thất nghĩa!

Mấy đạo kiếm quang trực tiếp chém thân thể Cuồng Bạo thú vỡ ra mấy lỗ máu, máu tươi bắn tung tóe.

- Ba đánh một, ngươi chết chắc. Nhưng ba đánh hai, hai chúng ta còn có hy vọng, thế nào?

Oanh!

Chiến Quân ở bên đột nhiên giẫm mạnh xuống đất, thân thể lập tức phóng lên, tung quyền đánh tới cự chưởng của Cuồng Bạo thú.

Diệp Huyền đang muốn tiếp tục xuất kiếm, một đầu cự thú bên cạnh đã đập tới, một chưởng này đánh xuống, tựa như thiên địa sụp đổ.

Chiến Quân nhìn qua Diệp Huyền:

Oanh!

Cuồng Bạo thú rơi xuống đất, nơi hai người vừa đứng lập tức sụp đổ, mà lúc này, mấy đạo kiếm quang đã chém lên người nó.

Xuy xuy xuy!

Diệp Huyền cười cười, sau đó nhìn về đầu Cuồng Bạo thú trước mặt, giờ phút này, nó cũng đang ngó chừng hắn.

Diệp Huyền gật đầu.

- Diệp huynh, ngươi là Kiếm tu?

Chiến Quân hơi ngẩn người:

Đầu cự thú kia lập tức bị đánh lui, có điều Chiến Quân cũng trực tiếp bị đánh rơi xuống đất, mắt đất lập tức hiện một hố sâu!

Mà bên phải, một đầu cự thú khác lại vọt tới, mỗi bước của đầu cự thú này, mặt đất đều run rẩy theo, vô cùng dọa người!

Chiến Quân đột nhiên nói:

- Hai đầu nhỏ, một đầy lớn, ngươi đánh bên nào?

Diệp Huyền nhìn Cuồng Bạo thú trước mặt:

- Để ta xử tên này!

Thanh âm vừa dứt, hắn đã biến mất, cùng lúc, mấy đạo khí kiếm chém tới trên người đầu Cuồng Bạo thú kia, nhất thời, lại có mấy lỗ máu xuất hiện.

Tốc độ phi kiếm của Diệp Huyền quá nhanh, Cuồng Bạo thú căn bản không ngăn được, bởi vậy nó trực tiếp bỏ qua phòng ngự, sau đó đập một chưởng tới Diệp Huyền, một chưởng này mang theo lực lượng cực kỳ cường đại, một chưởng quét qua, không gian bốn phía cũng vì thế mà rung động, tựa như muốn vỡ tan!

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền hơi biến sắc, hắn không chọn chống đỡ, bởi tuyệt đối sẽ không gánh được! Hắn quả quyết lắc người, tránh một kích cường lực này. Cùng lúc đó lại vạch nhẹ một đường, nháy mắt, vô số khí kiếm với đủ các góc độ khác nhau chém lên người Cuồng Bạo thú, nhất thời, thân thể Cuồng Bạo thú lại hiện thêm mấy đạo máu tươi.

- Thật có lỗi, làm liên lụy ngươi!

Diệp Huyền cười khổ:

- Diệp huynh, ngươi thấy bọn hắn sẽ thả ta sao?

Chiến Quân trầm giọng:

- Cừu gia của ta, ngươi đi trước đi!

Diệp Huyền nói:

- Kiếm của ngươi ngươi có thể phá được phòng ngự của hắn, nếu tiếp tục, nó phải chết không thể nghi ngờ! Coi như không chết, cũng sẽ trọng thương, mà ở đây, trọng thương cũng chẳng khác nào chết, cho nên, nó chọn chạy…

Nói tới đây, một chùm kim quang đột nhiên xuất hiện, kim quang vừa hiện, lập tức bao lấy Diệp Huyền!

Rất nhanh, không gian xa xa rung động, như có cái gì đó đang xuyên qua.

Diệp Huyền sầm mặt lại:

- Chiến huynh, ngươi đi trước đi!

Thanh âm vừa dứt, bốn đạo hư ảnh đột nhiên xuất hiện.

Đều là tồn tại vượt qua Thánh cảnh!

Nhìn thấy cảnh này, Chiến Quân cũng biến sắc:

- Diệp huynh, đây là?

Chiến Quân ở bên cười khổ.

Diệp Huyền sửng sốt, chạy?

Hai đầu Cuồng Bạo thú khác cũng lập tức chạy theo!

Chừng một khắc sau, đầu Cuồng Bạo thú kia đột nhiên gầm thét, Diệp Huyền đổi sắc, nghĩ rằng đối phương muốn phóng đại chiêu, đang muốn chạy. Mà lúc này, đầu Cuồng Bạo thú kia đột nhiên xoay người chạy.

Diệp Huyền không ngừng trốn tránh, mỗi lần tránh, phi kiếm của hắn lại có thể vạch ra mấy lỗ máu trên người Cuồng Bạo thú, không qua bao lâu, trên người Cuồng Bạo thú đã hiện mấy chục lỗ máu!

Đánh du kích!

Chiến Quân đột nhiên lấy ra một mai phù lục, phù lục lập tức hóa thành một vệt kim quang bắn đi.

Diệp Huyền không hiểu:

- Cái này là?

Chiến Quân nói:

- Gọi người!

Diệp Huyền nghĩ một chút, nói:

- Phiền ngươi gọi nhiều một chút… nếu không, ta có chút hoảng!

Chiến Quân: “…”



Bốn đạo hư ảnh cũng không lập tức xuất thủ, như đang đợi điều gì đó.

Chiến Quân đột nhiên hỏi:

- Diệp huynh, bọn hắn tới từ thế lực nào vậy?

Diệp Huyền lắc đầu:

- Không biết!

Chiến Quân đang muốn nói, đã thấy một nam tử trung niên mặc tử bào xuất hiên.

Người tới, chính là vị Nhân Quân kia.

Trong tay Nhân Quân, cầm một tấm gương trắng muốt.

Chính chủ tới rồi!

Diệp Huyền xiết chặt nắm đấm, huyền khí trong cơ thể lặng lẽ tích súc.

Nhân Quân nhìn Diệp Huyền, mỉm cười:

- Không thể không nói, năng lực ẩn nấp của ngươi rất mạnh, nếu không phải mượn được Quan Tâm kính của Quan Tinh môn, thực sự khó tìm được ngươi.

Diệp Huyền trầm giọng:

- Các hạ xưng hô thế nào?

Nhân Quân cười nói:

- Bọn hắn đều gọi ta là Nhân Quân, còn lai lịch, ta chỉ có thể cho ngươi biết, ta không phải người Vị Ương Tinh vực.

Nói xong, hắn tới trước mặt Diệp Huyền, lại nói:

- Diệp Huyền, giao thứ kia ra đây, ta cho ngươi được toàn thây, thế nào?

Diệp Huyền cười nói:

- Ta vốn còn tưởng ngươi sẽ nói, giao bảo vật kia ra, cho ta một đường sống!

Nhân Quân lắc đầu:

- Ngươi thực sự có chút yêu nghiệt, người như ngươi, nếu để trưởng thành, nhất định sẽ tạo thành phiền toái lớn. Cho nên ta nhất định phải bóp chết nó khi còn có thể.

Diệp Huyền yên lặng, như có điều suy nghĩ.

Nhân Quân đột nhiên lắc đầu cười nhẹ:

- Còn muốn kéo dài thời gian sao?

Lúc này, một hư ảnh đột nhiên tới bên cạnh nói nhỏ, rất nhanh, Nhân Quân liền nhìn sang Chiến Quân bên cạnh:

- Các hạ là người ở Táng Thiên trường thành?

Nhân Quân cười nói:

- Việc này không quan hệ với các hạ, các hạ có thể rời đi!

Chiến Quân nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền cười nói:

- Chiến huynh, ngươi đi trước đi!

Chiến Quân yên lặng!

Diệp Huyền cười nói:

- Việc này vốn là việc cá nhân ta, khiến ngươi liên lụy là lỗi của ta, giờ ngươi không cần ở lại, bởi vậy, cũng không có bất cứ ý nghĩa nào.

Chiến Quân hơi chút trầm mặc, nói:

- Bảo trọng!

Nói xong, hắn trực tiếp quay người biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận