Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3652. Ta không biết xấu hổ đâu, các ngươi cứ thoải mái! (2)



Chương 3652. Ta không biết xấu hổ đâu, các ngươi cứ thoải mái! (2)




Hắn ta muốn ra tay nhưng trước đó Tuyết Sơn Vương đã ra lệnh cho hắn ta không được ra tay với Diệp Huyền!
Là mệnh lệnh của Tuyết Sơn Vương nên hắn ta cũng không dám không tuân theo!
Lúc này, Diệp Huyền lại nói: “Chư vị, ta cũng không giấu diếm nữa! Thực ra phía sau ta có người, còn về thực lực của họ thì các ngươi nhìn thanh kiếm trong tay ta chắc cũng biết rồi! Ta nói những điều này không có ý gì khác, nếu như các ngươi nhắm vào ta vậy cũng không sao, dù sao ta cũng sẽ liều mạng trước, nếu không liều được thì ta sẽ gọi người. Dẫu sao thì chiến lược cơ bản của ta là như thế đấy! Ta tổng kết lại…”
Nói đến đây, hắn bèn nhìn mọi người: “Ta không biết xấu hổ đâu, các ngươi cứ thoải mái!”
Mọi người: “…”
Phàm Giản không nhịn được mà nhìn Diệp Huyền, nàng ta do dự một lát rồi nói: “Làm người thì vẫn phải dựa vào chính mình!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Phàm Giản cô nương, cho hỏi một câu, các ngươi tu luyện bao nhiêu năm rồi?”
Phàm Giản nhìn Diệp Huyền: “Một ngàn một trăm vạn năm!”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta chỉ tu luyện chưa đầy một trăm năm! Xin hỏi, ta phải làm sao để dùng một trăm vạn năm thời gian và đuổi kịp các ngươi?”
Phàm Giản trầm mặc.
Lúc này, Diệp Huyền nhìn Ma Mục đang nhìn chằm chằm hắn: “Lão đầu, ngươi đừng có nhìn ta như vậy, ta chỉ hỏi ngươi, ở tuổi của ta, ngươi có ưu tú bằng ta không?”
Mục Ma trào phúng: “Ta không có nhiều chỗ dựa như ngươi!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Vậy thì thế này đi, hiện giờ ngươi tự hạ cảnh giới thành Thần Thể cảnh, không được dùng thập nhị trùng thời không, ta cũng không dùng thanh kiếm trong tay, không dùng bất cứ ngoại vật nào, chúng ta đấu một trận công bằng, được không?”
Đấu một trận công bằng!
Mục Ma híp mắt lại: “Thật à?”
Diệp Huyền gật đầu: “Thật!”
Mục Ma đang định nói gì đó thì lúc này, Võ Linh Mục ở bên cạnh đột nhiên bảo: “Mục Ma, ngươi thấy người này thế nào?”
Mục Ma nhìn Võ Linh Mục: “Ý ngươi là sao?”
Võ Linh Mục thở dài một hơi: “Nghe thì có vẻ không đáng tin lắm, nhưng thực chất tâm tư hắn cũng kín kẽ lắm. Hắn dám nói với ngươi như vậy chứng tỏ hắn tự tin, nếu như không tự tin thì chắc chắn hắn sẽ không thách đấu với ngươi! Nếu như ngươi giao thủ với hắn, thắng thì thế nhân sẽ thấy chuyện này vốn đã là vậy, nhưng nếu ngươi thua thì dù ngươi không chết, song ngươi có mất mặt không?
Hơn nữa, có thể chuyện này sẽ để lại tâm ma cho ngươi, gây bất lợi cho tu hành sau này của ngươi! Song nếu như hắn thua ngươi, chắc chắn hắn sẽ không thấy ám ảnh gì cả, một người không cần mặt mũi như hắn chắc chắn sẽ không tính toán thắng thua, nhưng ngươi thì không làm được điều này!”
Đôi mắt Mục Ma toát lên sát ý, hắn ta đang định nói chuyện thì Võ Linh Mục lại bảo: “Ngươi không giết được hắn đâu!”
Mục Ma lạnh lùng nói: “Tại sao?”
Võ Linh Mục mỉm cười: “Nhìn thấy thanh kiếm kia chưa? Như lời hắn nói, phía sau hắn có người, hơn nữa khi chúng ta có sát niệm với hắn, trong lòng ta lại thấy bất an!”
Bất an!
Nghe vậy, vẻ mặt Mục Ma bèn trở nên khó coi.
Thực lực của Võ Linh Mục mạnh hơn hắn ta rất nhiều, mà Võ Linh Mục có cảm giác ấy, chứng tỏ cái tên này thực sự có người chống lưng phía sau!
Lúc này, Võ Linh Mục lại nói: “Tuyết Sơn Vương bảo ngươi đừng có gây phiền phức cho hắn nữa… Tính tình của người này ngươi cũng biết rồi đấy, hắn ta hoàn toàn không vừa mắt một người bình thường, mà hắn ta lại đặc biệt dặn dò ngươi như vậy, ngươi thấy chuyện này có đơn giản không?”
Mục Ma trầm giọng nói: “Chẳng lẽ ngươi không thấy người này cần phải xử lí sao?”
Võ Linh Mục mỉm cười: “Nhiệm vụ cấp bách hiện giờ của chúng ta là giải quyết Ác tộc!”
Ác tộc!
Nghe vậy, vẻ mặt Mục Ma dần trở nên bình tĩnh!
Lúc này, Diệp Huyền ở phía dưới đột nhiên cười nói: “Mục Ma, có đánh hay không đây?”
Mục Ma liếc nhìn hắn: “Tạm thời tha ngươi một mạng!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Không đánh thì thôi!”
Nói đoạn, hắn bèn nhìn Võ Linh Mục, sau đó lùi sang một bên.
Mà lúc này, ánh mắt mọi người đổ dồn đến Cổ Sầu, tất cả mọi người đều cảm thấy hoang mang, giờ Cổ Sầu và Ác tộc mới là nhân vật chính!
Suýt chút nữa thì bị cái tên Diệp Huyền kia dẫn lạc đề!
Ở phía xa xa, Cổ Sầu đã ra khỏi vực thẳm thời không, hắn ta nhìn Phàm Giản, cười nói: “Không ngờ ngươi lại che giấu kín kẽ như vậy, ngươi là kiếm tu cơ à!”
Năm xưa Phàm Giản có ra tay với Ác tộc, nhưng khi ấy nàng ta không hề để lộ thân phận kiếm tu của mình!
Phàm Giản nhìn Cổ Sầu: “Ngươi mạnh hơn nhiều so với cường giả Ác tộc năm đó!”
Nói đoạn, nàng ta bèn chầm chậm đi về phía Cổ Sầu: “Ngươi muốn thay đổi vận mệnh của Ác tộc, ta có thể hiểu được, thế nhưng ta nói cho ngươi hay, ngươi không thay đổi được vận mệnh của Ác tộc đâu!”
Dứt lời, nàng ta bèn xòe tay ra, một thanh khí kiếm đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay nàng ta.
Ở phía dưới, Cổ Sầu cười ha ha: “Phàm Giản cô nương, ta cho ngươi hay hôm nay Cổ Sầu ta muốn thay đổi vận mệnh của Ác tộc, không những thay đổi vận mệnh của Ác tộc mà còn muốn các ngươi nợ máu phải trả bằng máu!”
Dứt lời, hắn ta đột nhiên biến mất. Chỉ trong chốc lát, thời không lập tức trở nên hư ảo, sau đó sụp đổ!
Vô số thời không ở đây không chịu được sức mạnh của Cổ Sầu, kể cả thập nhị trùng thời không cũng đang dần biến mất!
Phàm Giản híp mắt lại, nàng ta bước lên phía trước một bước, búng ngón tay một cái. Cái búng này khiến vô số khí kiếm xuất hiện phía sau người nàng ta. Ngay sau đó, những khí kiếm này đột nhiên đồng loạt chém đi, chỉ trong chốc lát vô số thời không vang lên những tiếng xoẹt xoẹt.
Trời đất đều rung chuyển!
Hết chương 3652.



Bạn cần đăng nhập để bình luận