Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 424: Thứ Rác Rưởi Gì Đây

Diệp Huyền đang muốn nói, nữ tử ở bên đã đột nhiên lên tiếng:

- Ca, việc này không thể trách Diệp Huyền kia. Theo ta thấy, việc này là do Hộ Giới minh gây ra. Thứ nhất, là bọn hắn dung túng, nên đám tu sĩ Trung Thổ Thần Châu mới dám tới Thanh châu, nếu không có bọn hắn gật đầu ra hiệu, đám tu sĩ kia sao dám tới Thanh châu làm loạn? Thứ hai, coi như Diệp Huyền đắc tội Hộ Giới minh, sao bọn hắn không trực tiếp tìm Diệp Huyền? Theo ta thấy, Diệp Huyền chỉ là cái cớ của Hộ Giới minh! Cái cớ để tu sĩ Trung Thổ Thần Châu tới Thanh châu!

Nghe vậy, Diệp Huyền không nhịn được mà nhìn nữ tử, lòng thầm có chút kinh ngạc.

Lúc này, nam tử hừ một tiếng:

- Ngươi thì biết cái gì! Chính bởi có Diệp Huyền, Hộ Giới minh mới giận chó đánh mèo lên cả Thanh châu, nếu không có hắn, Thanh châu căn bản không có nhiều chuyện như vậy. Diệp Huyền hắn, chính là tai tinh, hắn…

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên quay người tặng một bạt tai.

Ba!

Một tiếng tát vang dội, nam tử trực tiếp bị đánh bay ra ngoài mấy trượng.

Các đó không xa, nam tử bị Diệp Huyền đánh bay đã đứng lên, lau máu khóe miệng, sau đó căm tức nhìn Diệp Huyền:

Ba!

- Khó gặp được người đặc biệt như thế, muốn đánh một chút!

Diệp Huyền đột nhiên lóe lên, nháy mắt.

- Ngươi, vì sao ngươi đánh người?

- Càng nên đánh!

Boong thuyền, đám người xung quanh đều đầy bối rối.

Nam tử lần nữa bay ra ngoài.

Diệp Huyền lãnh đạm nói:

Bên cạnh, nữ tử kinh ngạc nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi, ngươi dám đánh người, ngươi có biết, quản sự vân thuyền này là thúc thúc của ta.

Bởi vừa rồi, hắn không có bất cứ lực hoàn thủ!

Nữ tử: “…”

Hắn là Thần Hợp cảnh đỉnh phong a!

Diệp Huyền phủi tay:

Nam tử lần nữa đứng lên, mà lần này, trong mắt hắn ngoài phẫn nộ, còn có kiêng kỵ!

- Ngươi làm?

Mặc dù Túy Tiên lâu đã tuyên bố rời Thanh châu, nhưng kỳ thực vẫn còn giữ lại một số nghiệp vụ, ví như vân thuyền.

Diệp Huyền lắc đầu:

Trước ngực sau người, đều có một chữ “Túy” nhỏ.

Diệp Huyền lắc đầu:

Nam tử không tiếp tục cậy mạnh, rất nhanh, một lão giả dẫn theo sáu tên thị vệ xuất hiện trên boong thuyền.

- Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu không báo lai lịch, lão phu sẽ không khách khí.

Lão giả híp mắt:

- Ta là tán tu!

Túy Tiên lâu!

- Ta không có ác ý với Túy Tiên lâu!

Lão giả lạnh lùng:

- Lão phu thấy ngươi có ác ý rất lớn! Nếu các hạ dám động thủ trên vân thuyền, hẳn là cũng có chỗ ỷ lại, nói thử xem.

Lão giả vừa thấy bộ dạng của nam tử, lập tức trở nên âm lãnh, tiếp đó, quay người nhìn Diệp Huyền:

- Hắn đã nói, hắn là cháu lão phu, nhưng các hạ vẫn động thủ, xem ra, các hạ không để Túy Tiên lâu ta vào mắt!

Lão giả gắt gao nhìn Diệp Huyền:

Diệp Huyền gật đầu.

Diệp Huyền nghĩ một chút, sau đó bấm tay điểm một cái, một mai lệnh bài hắc sắc xuất hiện trước mặt lão giả.

Mai lệnh bài này, chính là do Ngũ lâu chủ cho hắn, là Chí tôn thẻ cao cấp nhất của Túy Tiên lâu.

Lão giả nhìn qua lệnh bài, nhíu mày:

- Thứ rác rưởi gì đây!

Nói xong, lão tiện tay vứt xuống vân thuyền, nói:

- Loạn côn đánh chết, ném xuống vân thuyền!

Diệp Huyền: “…”

Không biết?

Lại không biết?

- Từ giờ phút này, quản sự vân thuyền chuyển cho người này.

Diệp Huyền khoát tay áo, chỉ nữ tử:

- Các, các hạ… lão phu… lão phu có mắt không tròng…

Lão giả nhìn Diệp Huyền, thân thể run run:

Hơn nữa, Diệp Huyền còn ngồi phòng bình thường!

Mà loại nhân vật này, một quản sự như lão, sao có thể tiếp xúc qua? Hoặc nói, lão căn bản không nghĩ, trên vân thuyền lại có khách cầm theo hắc tạp.

- Nha đầu, ngươi làm gì vậy?

Nữ tử nhìn Diệp Huyền, thanh âm có chút run:

- Các, các hạ, cái này là hắc tạp?

Diệp Huyền lãnh đạm nói:

- Ngươi đoán xem!

Nữ tử hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn lão giả, lão giả vội đi tới, đoạt lấy hắc tạp, nhìn qua, lập tức cũng run rẩy.

Hắc tạp!

Hắn đương nhiên không biết, nhưng hắn đã nghe qua.

Hắc tạp, là loại thẻ cao cấp nhất của Túy Tiên lâu, có thẻ này, không chỉ cần có tiền, còn cần có thân phận!

Lão giả nhíu mày:

Đám người cùng nhìn nữ tử, nữ tử nhìn qua hắc tạp, tay có chút run rẩy.

Nói xong, nàng trực tiếp ngăn trước mặt Diệp Huyền, cùng lúc đó, ngọc thủ khẽ vẫy, tôn thẻ hắc sắc bị lão giả ném xuống thuyền lập tức bay lên, vững vàng rơi vào trong tay nàng.

- Chậm đã!

Thanh âm lão giả vừa hạ, mấy tên thị vệ muốn tiến lên động thủ, đúng lúc này, nữ tử đột nhiên nói:

Đây là hắc tạp của Túy Tiên lâu a! Lại cứ thế ném như vậy…

Nữ tử sửng sốt, sau vội lắc đầu:

- Không, không, ta, ta không được!

Diệp Huyền lãnh đạm nói:

- Ta thấy được!

Một bên, lão giả muốn nói thêm, Diệp Huyền đã phất tay:

- Xuống!

Lão giả đương nhiên không dám phản kháng, vội thi lễ, sau kéo nam tử kia lui xuống.

Nữ tử do dự một chút, sau đó nói:

- Các hạ, quản sự vân thuyền này…

Diệp Huyền nói:

- Thúc thúc cùng ca ca ngươi đều thiển cận, quá tự ngạo, nếu làm người thường thì còn được, nếu nắm quyền, ngày sau tất có đại họa.

Nữ tử nghĩ một hồi, cuối cùng mới khẽ gật đầu:

- Ta hiểu.

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Đi xuống đi!

Nữ tử do dự một chút, nói:

- Ta là Mạc Liên, các hạ có thể gọi là Tiểu Liên, nếu có việc cần, mời cứ sai bảo.

Nói xong, nàng hơi thi lễ, quay người lui xuống.

Boong thuyền, Diệp Huyền chắp tay sau lưng, tĩnh khí ngưng thần.

Thời gian tới lúc Hộ Giới minh muốn đón Diệp Linh, chỉ còn có một ngày. Hắn nhất định phải tới Trung Thổ Thần Châu trong đêm nay, mà với tốc độ hiện tại, nếu không có gì bất ngờ, vậy cũng không thành vấn đề.

Diệp Huyền xiết chặt hai tay, hiện tại, lòng hắn như lửa đốt.

Diệp Linh!

Hắn không biết Bắc Hàn tông có thể bảo hộ Diệp Linh hay không, nhưng nếu Bắc Hàn tông không đảm bảo Diệp Huyền, giao Diệp Linh ra…

Tóm lại, hắn cần nhanh chóng tới Trung Thổ Thần Châu.

Đối với muội muội, hắn không muốn đem hy vọng ký thác lên bất cứ kẻ nào!

Ngay khi vân thuyền bay qua Thiên Vân đảo, đúng lúc này, một ấm lưới lớn từ trên trời phủ xuống, tấm lưới lớn nháy mắt phủ cả vân thuyền.

Cùng lúc đó, bốn phía xuất hiện bốn chiếc hắc sắc vân thuyền.

- Là dong binh hải tặc!

Tiếng kinh hãi vang lên, ngay sau đó, lão giả bị Diệp Huyền bãi miễn chức vụ vội chạy lên đầu thuyền, trong mắt, đầy sợ hãi.

Một nam tử mặc hoa bào xuất hiện trên đỉnh đầu đám Diệp Huyền, nam tử nhìn xuống, đang muốn nói, đúng lúc này Diệp Huyền đột nhiên lên tiếng:

- Cút!

Trên vân thuyền, đám người lão giả cùng Tiểu Liên dồn dập nhìn Diệp Huyền, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên.

Trên không, nam tử mặc hoa bào nhìn Diệp Huyền, sắc mặt có chút dữ tợn:

- Ngươi… nói ta cút?

Diệp Huyền lắc đầu:

- Ta đổi ý rồi.

Nói xong, hắn đưa tay lên điểm một cái.

Xùy!

Một sợi kiếm quang nháy mắt xuyên qua mi tâm nam tử.

Trên không, nam tử mặc hoa bào chậm rãi rơi xuống.

Đám người ngây ra như phỗng.

Diệp Huyền đưa tay vạch một đường, một sợi kiếm quang bắn ra, tấm lưới bao phủ lập tức phá toái, tiếp đó, quay đầu nhìn Tiểu Liên:

- Tiếp tục đi, không cần ngừng lại!

Tiểu Liên ngây người, sau vội xoay người quát:

- Không được dừng, tiếp tục đi!

Vân thuyền tiếp tục đi.

Mà nơi xa, sáu chiếc vân thuyền đột nhiên ngăn chiếc vân thuyền của Diệp Huyền, từ trên vân thuyền, hơn mười người đột nhiên bay ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận