Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 599: Tiểu Thế Giới!

Nói xong, hắn và đám người Tiêu Qua nhảy xuống Tinh Vân Hạm, tiến thẳng đến ngọn núi kia, rất nhanh, mười mấy người đi tới dưới ngọn núi kia, giờ phút này bọn hắn mới phát hiện, ngọn núi này trôi nổi lơ lửng, cách mặt đất khoảng vài chục trượng, không chỉ như thế, ở bốn phía chân núi, còn có một số cột đá, phía trên cột đá, có vẽ đủ loại phù văn thần bí!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Những địa phương này khẳng định đã từng có người ở lại!

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Tiêu Qua:

- Trước đây khu vực này cũng không có tiểu thế giới này, đúng không?

Tiêu Qua lắc đầu:

- Ta cũng không biết, chỉ biết là nơi này đột nhiên xuất hiện!

Một bên, Minh Khôn trầm giọng nói:

Diệp Huyền chỉ chỉ hai đầu dị thú kia:

- Chưa từng thấy qua!

Có khả năng tiến vào!

Tiêu Qua lắc đầu:

- Các ngươi xem!

- Chưa từng thấy qua!

- Có chút quỷ dị.

Mọi người nhìn về phía Minh Khôn, bởi vì Minh Khôn từng đi qua Thiên Vực, có thể nói là kiến thức rộng rãi!

Mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy trên vách núi đá cách đó không xa, có một cánh cửa, một cánh cửa đang đóng chặt.

Lúc này, một tên học viên nội viện ở một bên đột nhiên chỉ tới cách đó không xa:

- Có ai nhận ra không?

- Diệp huynh, đi vào sao?

Mọi người đi tới trước cánh cửa kia, cửa rất lớn, hai bên cánh cửa, có hình hai đầu dị thú dữ tợn.

Diệp Huyền lãnh đạm nói:

Minh Khôn nhìn chằm chằm hai tôn dị thú kia rất lâu, sau đó cũng lắc đầu:

Tiêu Qua nhìn về phía Diệp Huyền:

Đại thần lầu hai lãnh đạm nói:

Nói xong, tâm thần của hắn chìm vào trong cơ thể:

- Cút!

Nói đến đây, hắn có chút dừng lại:

- Tiểu Linh Nhi, bên trong có nguy hiểm không?

- Đã tới rồi! Chẳng lẽ còn muốn rời khỏi hay sao?

- Ách...

- Chắc chắn chứ?

- Không nguy hiểm!

- Trước tiên cứ chờ chút đã!

Đại thần lầu hai đột nhiên giận dữ.

Diệp Huyền: "..."

Một lát sau, Diệp Huyền lại hỏi:

- Đại thần lầu hai, bên trong có nguy hiểm không?

- Làm sao ngươi lại không biết đây a? Ngươi lợi hại như vậy...

Diệp Huyền có chút không hiểu:

- Không biết!

- Rốt cục ngươi có xác định hay không?

- Ta cũng không chắc chắn lắm nha...

Diệp Huyền: "..."

Tại chỗ, vẻ mặt Diệp Huyền rất đen, Tiểu Linh Nhi này, cũng không phải đáng tin cậy lắm!

Diệp Huyền còn muốn hỏi, Đại thần lầu hai đột nhiên nói:

- Có nguy hiểm hay không, tự ngươi đi vào chẳng phải sẽ biết? Hỏi làm gì?

Diệp Huyền cười khổ:

- Ta đây cũng chỉ muốn an toàn một chút thôi!

Đại thần lầu hai nói:

Diệp Huyền và Minh Khôn nhìn về phía vách tường, trên vách tường, có một bộ bích hoạ, bên trên bích hoạ, là một số yêu thú, còn có một số người, nhưng mà những người này có hình thể cao lớn, trông có chút không giống bình thường.

- Các ngươi mau nhìn xem!

Lúc này, Tiêu Qua ở một bên đột nhiên chỉ tới vách tường bên cạnh:

- Diệp huynh, các ngươi xem!

Diệp Huyền khẽ gật đầu, đối với những địa phương xa lạ thế này, hắn cũng không dám khinh thường.

- Nơi này có chút không đơn giản, chúng ta cần phải cẩn thận một chút.

- Cứ quyết định như vậy đi.

Cứ như vậy, hắn đi đến trước cánh cửa kia, sau đó nhẹ nhàng đẩy một cái.

Kẽo kẹt!

Cánh cửa bị mở ra rất dễ dàng, trong cánh cửa, có chút đen kịt.

Diệp Huyền và Minh Khôn còn có Tiêu Qua đi vào, sau khi tiến vào, một cỗ khí tức âm lãnh đập vào mặt.

Chung quanh rất tối, hết sức yên tĩnh.

Diệp Huyền nhìn lướt qua bốn phía, giờ phút này, hẳn là bọn hắn đang ở trong một lối đi.

- Diệp huynh!

Minh Khôn đột nhiên nói:

Nghe vậy, mọi người liếc mắt nhìn nhau, trong đó có mấy người muốn nói điều gì, Diệp Huyền lại nói:

- Ta và Tiêu Qua còn có Minh Khôn huynh đi vào, những người còn lại ở bên ngoài trông coi, chờ đợi tin tức của chúng ta.

Nói xong, hắn nhìn về phía cánh cửa trước mặt kia, hắn suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Có ai không sợ chết đâu?

Diệp Huyền cười hắc hắc:

- Ngươi chính là sợ chết!

- Hả?

Lúc này, bên trong Giới Ngục tháp đột nhiên truyền đến một tiếng kêu kinh dị.

Thanh âm của nữ tử thần bí lầu bốn.

Diệp Huyền vội hỏi:

- Giản ác độc, a không đúng, Giản tiền bối, ngươi biết đây là cái gì sao?

- Biết!

Nữ tử thần bí lầu bốn nói.

Diệp Huyền hỏi:

- Là cái gì?

Nữ tử thần bí lầu bốn nói:

- Không nói cho ngươi!

Diệp Huyền: "..."

Diệp Huyền không tiếp tục tự rước lấy nhục mà hỏi, hắn dẫn theo Minh Khôn và Tiêu Qua tiếp tục đi tới.

Trên đường, nữ tử thần bí lầu bốn đột nhiên nói:

- Đây là một địa phương tốt, ngươi phải chơi cho thật vui sướng mới được.

Diệp Huyền lãnh đạm nói:

- Ngươi hù dọa ta à?

Giản Tự Tại cười nói:

- Gan ngươi mập như thế, ai dám dọa ngươi?

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Giản ác độc, mục đích của ngươi hẳn là muốn ra ngoài, mà ta lại không ngăn cản việc ngươi đi ra, vì sao ngươi lại nhiều lần muốn hại chết ta đây? Không nên đâu a?

Giản Tự Tại lãnh đạm nói:

- Bị giam lâu như vậy, không cần báo thù a?

Diệp Huyền có chút cả giận nói:

- Cũng không phải là ta nhốt ngươi, ngươi muốn báo thù mặc kệ ngươi, tìm ta làm gì?

Giản Tự Tại nói:

- Ngươi là tháp chủ!

Diệp Huyền nói:

- Không phải ta nhốt ngươi! Ngươi hẳn là phải đi tìm người nhốt ngươi kia a!

Giản Tự Tại lãnh đạm nói:

- Ngươi là tháp chủ.

Diệp Huyền giận không nói ra lời! Mẹ nó, nữ nhân này quyết tâm muốn tìm hắn để gây sự a!

Không cãi lý với nữ nhân này nữa, hắn tiếp tục dẫn theo hai người Tiêu Qua đi xuống dưới.

Càng đi vào bên trong, chung quanh càng âm lãnh, mà trên những vách tường xung quanh kia, toàn bộ đều là đủ loại bích hoạ.

Mà ba người cũng vô cùng đề phòng, không dám có chút chủ quan hay khinh thị.

Ước chừng nửa canh giờ sau, ba người ngừng lại, ở trước mặt bọn hắn không xa, có một cánh cửa đá, hai bên cửa đá, có hai bức tượng đá cầm trường mâu trong tay đứng đấy.

Diệp Huyền đi tới trước cửa đá, trên cửa đá, có một số chữ viết quái dị, những văn tự này, hắn chưa bao giờ thấy qua.

- Biết chữ viết trên cửa nghĩa là gì không?

Giản Tự Tại đột nhiên hỏi.

Diệp Huyền lãnh đạm nói:

- Ngươi có rắm thì mau phóng đi!

Giản Tự Tại cười nói:

- Trên đó viết: Kẻ tự tiện đi vào, chết! Ngươi vẫn muốn đi vào sao?

Diệp Huyền cười nói:

- Trông ngươi giống như có chút không muốn ta đi vào a!

Giản từ đang trầm mặc.

Diệp Huyền đặt tay phải lên trên cửa đá, sau đó nhẹ nhàng đẩy.

Cửa đá lập tức bị mở ra, lúc nhìn thấy cảnh tượng phía trong cửa đá, vẻ mặt ba người Diệp Huyền lập tức trở nên ngưng trọng.

Phía trong cửa đá, là rất nhiều những bộ quan tài, toàn bộ những quan tài này đều do kim thiết không biết tên chế tạo thành, có hơn ba mươi bộ, mà phía trên mỗi một bộ quan tài đều có một chén đèn nhỏ.

- Đây là?

Bên cạnh Diệp Huyền, Tiêu Qua nhăn mày lại:

- Toàn bộ đều là quan tài?

Lúc này, Minh Khôn đột nhiên chỉ tới cách đó không xa:

- Các ngươi xem!
Bạn cần đăng nhập để bình luận