Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 671: Đều Chết Cho Lão Tử

Diệp Huyền yên lặng.

Cách đó không xa, bóng mờ nói:

- Ngươi không tin? Ta cho ngươi xem một chút!

Thanh âm vừa dứt, hắn vung lên tay phải, trước mặt hắn xuất hiện một tiểu nữ hài.

Người này, chính là Diệp Linh.

Toàn thân Diệp Linh cứng đờ, xanh cả mặt, hai mắt nhắm nghiền, không có nửa điểm khí tức sinh mệnh.

Diệp Huyền lẳng lặng đứng đấy, trong mắt hắn, nước mắt tuôn ra tựa như vỡ đê.

Cách đó không xa, Đế Khuyển sầm mặt lại, hắn biết, đã xảy ra chuyện lớn.

Trên không, Diệp Huyền đột nhiên gầm lên giận dữ, kiếm đè ép xuống.

Mà Diệp Huyền không đánh tiếp, quay người thoáng cái đã ôm lấy Diệp Linh, nhưng mà, khi hắn ôm lấy Diệp Linh, "Diệp Linh" trực tiếp hư ảo đến biến mất!

Mà đúng lúc này, Diệp Huyền đã vọt tới trước mặt hắn, sau một khắc, một thanh kiếm chém xuống từ đỉnh đầu hắn.

Đạo hắc quang kia vỡ tan trong nháy mắt, bóng mờ liên tục lùi lại!

Oanh!

- Trả nàng cho ta!

Nhưng vào lúc này, Diệp Huyền đột nhiên ngẩng đầu, hắn đột nhiên mở hai mắt ra, trong hốc mắt, hai đạo kiếm quang bắn ra nhanh như điện.

Giả!

Hai đạo kiếm quang kia trực tiếp vỡ tan!

Nơi xa, bóng mờ hợp chỉ khẽ điểm.

Oanh!

Xuy!

Bóng mờ biến sắc, đưa tay quét ngang, một đạo hắc quang trực tiếp chặn lại đạo kiếm quang của Diệp Huyền.

Giữa sân, không gian những nơi Diệp Huyền đi qua từng khúc nổ tung!

Diệp Huyền ngẩn ngơ, sau một khắc, hắn ngẩng đầu nhìn qua bóng mờ ở xa xa, gầm thét tựa như dã thú:

Thanh âm vừa dứt, hắn trực tiếp biến mất ngay tại chỗ!

Không chỉ bóng mờ khiếp sợ, cả Đế Khuyển ở một bên cũng phải có chút khiếp sợ, thực lực Diệp Huyền bày ra thật sự là xa xa không hợp so với cảnh giới!

Hắn rõ ràng là Thánh cảnh đỉnh phong, nhưng một kiếm vừa rồi của Diệp Huyền vậy mà có thể đẩy lui hắn, không chỉ như thế, Diệp Huyền lại có thể xé rách không gian dễ dàng như thế, đây là chuyện phải đạt đến Vô Thượng Chi Cảnh mới có thể làm được!

Cả một vùng không gian kia lập tức vang lên vô số thanh âm cắt chém!

- Ngươi là quái vật gì...

- Kiếm khí... Ngươi vậy mà vận dụng khí đến trình độ này... Rốt cục ngươi là yêu nghiệt gì!

Nơi xa, bóng mờ kia có chút khó có thể tin nói:

- Khí Biến cảnh... Vậy mà vận dụng khí đến trình độ này... Quả nhiên là yêu nghiệt a!

Âm thầm xung quanh, một tiếng thán phục đột nhiên vang lên:

Diệp Huyền không nói nhảm bất kỳ lời gì, hắn đột nhiên cầm kiếm dán ở giữa chân mày, sau một khắc, trước mặt hắn xuất hiện ba thanh kiếm khí, kiếm khí ngưng tụ, tựa như thật.

Giờ phút này, trong lòng hắn khiếp sợ không gì sánh nổi, phải nói là rung động!

Đế Khuyển sửng sốt.

Mà lúc này, nơi xa, một bóng mờ liên tục lùi lại, vừa lui, trực tiếp thối lui ra ngoài trăm trượng đối diện Diệp Huyền!

Thanh âm có chút khó có thể tin của bóng mờ vang lên:

Mà Diệp Huyền hiện tại chẳng qua chỉ là Khí Biến cảnh a! Thực lực của hắn hoàn toàn không phù hợp với cảnh giới!

Xuy xuy xuy xuy!

Nơi xa, vẻ mặt Đế Khuyển cũng thay đổi, đang muốn xuất thủ, nhưng mà vào lúc này, quanh thân Diệp Huyền cách đó không xa đột nhiên xuất hiện vô số kiếm khí, sau một khắc, vô số kiếm quang giăng xung quanh hắn bắt đầu chém giết thành lưới!

Nơi xa, lúc Diệp Huyền xuất hiện trước mặt bóng mờ kia, bóng mờ đột nhiên biến mất, mà Diệp Huyền cũng không quay đầu lại, trực tiếp đâm ra sau một kiếm, một kiếm đâm về sau, một bóng mờ trực tiếp bị một kiếm này của hắn xé rách, thế nhưng sau một khắc, xung quanh Diệp Huyền xuất hiện vô số bóng mờ!

- Xác thực... Có thể bồi dưỡng được thiên tài như thế, thế lực sau lưng người này nhất định không đơn giản!

- Nói nhảm, nếu không làm sao Độc Cô gia và Cổ gia có thể bị diệt? Đặc biệt là Cổ gia, đây chính là đại tộc a!

- Xem đi, nhìn xem Diệp Huyền này còn có át chủ bài gì! Nếu như hắn chỉ có chút át chủ bài như thế, hắn vẫn không thể sống qua ngày hôm nay!

"..."

Nơi xa, Diệp Huyền đột nhiên bước ra phía trước một bước, bước ra một bước này, ba thanh kiếm khí trước mặt hắn đột nhiên biến mất, lúc xuất hiện lần nữa, đã ở trước mặt bóng mờ!

Trực tiếp xuyên toa không gian!

Bóng mờ biến sắc, hắn đột nhiên vỗ ra phía trước, một đạo hắc quang đổ nghiêng ra từ trong lòng bàn tay của hắn, nhưng mà lúc này, ba thanh kiếm kia đột nhiên biến mất, sau một khắc, ở hai bên trái phải cùng với phía sau hắn đột nhiên xuất hiện ba thanh kiếm, sau một khắc, ba thanh kiếm đột nhiên xuyên qua thân thể bóng mờ!

Bóng mờ lại lui về sau trăm trượng, hắn ngẩng đầu nhìn qua Diệp Huyền nơi xa:

- Không thể không nói, ta đã coi thường ngươi! Có điều, ngươi thật sự cho rằng chút kiếm khí không quan trọng có thể giết Thánh cảnh sao? Ngươi...

Diệp Huyền cũng không dừng lại, hắn dồn sức ném đầu lâu trong tay ra ngoài, cùng lúc đó, hắn thả người nhảy lên, trên bầu trời, hắn chém xuống một kiếm.

Theo thanh âm này truyền đến, một đầu cự thủ màu đen đột nhiên vồ tới từ đỉnh núi.

- Càn rỡ!

Những nơi Diệp Huyền đi qua, vô số phần mộ vỡ tan từng khúc, rất nhanh, hắn chạy đến giữa sườn núi, đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên vang vọng từ đỉnh núi:

Nhất niệm ác, thương hải tang điền!

Ác Niệm kiếm ý!

Diệp Huyền một phát bắt được đầu bóng mờ, sau đó đột nhiên lắc một cái.

Xuy!

Đầu bóng mờ bị hắn mạnh mẽ bẻ xuống, Diệp Huyền xách theo đầu lâu đẫm máu kia vọt thẳng đến quỷ sơn nơi xa:

- Đều chết cho lão tử, đều phải chết, đều phải chết, a a a a...

Lúc Diệp Huyền xách theo đầu lâu đẫm máu kia xông lên, Đế Khuyển cũng vội vàng đi theo.

Nơi xa, trong lúc Diệp Huyền chạy, vô số kiếm ý không ngừng chấn động ra từ trong cơ thể hắn!

Kiếm ý màu đen!

Kiếm ý đen tuyền!

Một khắc khi cỗ kiếm ý này xuất hiện, một cỗ khí tức tà ác thao thiên lập tức xuất hiện ở trong sân, cỗ khí tức tà ác này vậy mà che lấp đi khí tức âm trầm trong sân.

Một kiếm này trảm lên trên nắm tay bóng mờ, trong nháy mắt, thân thể bóng mờ trực tiếp cứng đờ ngay tại chỗ, cùng lúc đó, một đạo hắc quang bay ra từ trong cơ thể bóng mờ, sau đó bị hút vào bên trong kiếm của Diệp Huyền.

Một thanh kiếm màu đen nhánh!

Bởi vì chẳng biết từ lúc nào Diệp Huyền đã thay đổi kiếm!

Mà ngay một khắc khi hắn đấm ra một quyền này, sắc mặt hắn bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn!

Bóng mờ cười lạnh, đấm ra một quyền.

Nhưng vào lúc này, Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, sau một khắc, một thanh kiếm chém thẳng xuống.

Xuy!

Kiếm đến, không gian liệt!

Chém xuống một kiếm ——

Oanh!

Một tiếng vang đinh tai nhức óc nổ vang truyền khắp chân trời!

Bàn tay khổng lồ kia ầm ầm vỡ vụn, nhưng mà Diệp Huyền cũng bị phản chấn trở về mặt đất, mặt đất nơi hắn rơi xuống trực tiếp sụp đổ!

Nhưng vào lúc này, trên đỉnh núi, một bóng người lao nhanh mà xuống, lúc đầu nhìn qua còn ở đỉnh núi, thế nhưng vừa đảo mắt, đã đến trước mặt Diệp Huyền, Diệp Huyền đang muốn xuất thủ, nhưng tốc độ của Đế Khuyển nhanh hơn hắn!

Đế Khuyển trực tiếp đụng về phía bóng người này.

Oanh!

Vừa va chạm, không gian xung quanh bị đánh rách tả tơi, một bóng người liên tục lùi lại, sau khi lui trọn vẹn hơn hai trăm trượng mới dừng lại được.

Là một tên nam tử trung niên mặc áo bào đen, giữa chân mày của hắn, có một ấn ký huyết hồng!

Nam tử trung niên nhìn chằm chằm Đế Khuyển trước mặt Diệp Huyền:

- Tốt cho một Hung thú! Ngươi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận