Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3699. Vân Mộng Tử!



Chương 3699. Vân Mộng Tử!




Điên thật hay điên giả?
Thực ra lúc này Diệp Huyền điên thật!
Nhưng như lời tiểu tháp nói, mặc dù hắn điên nhưng vẫn hèn hạ từ tận xương tủy. Đây hoàn toàn là một loại bản năng, dù có điên cũng là bản năng!
Lúc này, khí tức của những thần lôi màu máu đỏ trên bầu trời càng lúc càng mạnh, mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng!
Pháp tắc chi lực của cường giả Vô cảnh!
Dù đã qua hàng vạn năm, nhưng vẫn khiến người ta phải tuyệt vọng!
Đây chính là cường giả Vô cảnh!
Mấy người Tiêu Hiếu nhìn thần lôi, ánh mắt bọn họ thoáng hiện vẻ sợ hãi, còn có cả mong mỏi nữa!
Cả đời này bọn họ chỉ mong muốn đạt được Vô cảnh!
Lúc này, Tiêu Hiếu đột nhiên nhìn Diệp Huyền ở phía xa xa. Lúc này Diệp Huyền vẫn bất động, thế nhưng khí tức của hắn vẫn điên cuồng tăng lên, thật sự như thể không có giới hạn vậy!
Trông thấy cảnh tượng ấy, vẻ mặt Tiêu Hiếu bèn trở nên khó coi!
Chẳng lẽ huyết mạch chi lực của cái tên này không có phản phệ?
Tông Thủ ở bên cạnh trầm giọng nói: “Huyết mạch chi lực của người này… đáng sợ quá! Chắc chắn hắn không phải người bình thường!
Vẻ mặt Tiêu Hiếu lạnh lùng: “Ta biết hắn không phải người bình thường, nhưng vậy thì có sao? Hiện giờ chúng ta còn đường lui sao?”
Tông Thủ trầm mặc.
Thực ra bọn họ đã không còn đường lui từ lâu rồi!
Hiện giờ bọn họ liều mạng may ra còn có cơ hội sống sót!
Nghĩ đến đây, Tông Thủ bèn trầm giọng nói: “Hiện giờ chúng ta phải làm sao?”
Tiêu Hiếu ngẩng đầu nhìn pháp tắc chi lực, sau đó nói: “Đợi những pháp tắc chi lực này biến mất.”
Tông Thủ đang định nói gì đó thì đúng lúc này, những thần lôi kia bỗng lao xuống!
Mục tiêu của bọn chúng là tất cả mọi người, bao gồm cả Diệp Huyền!
Tất cả những người vừa ra tay!
Trông thấy cảnh tượng ấy, mọi người bèn tái mặt!
Tiêu Hiếu gào lên: “Rút trước đã!”
Dứt lời, hắn ta bèn đưa mọi người rời đi!
Diệp Huyền cũng trốn!
Thế nhưng những thần lôi kia như thể có lí trí vậy, chúng đuổi theo bọn họ, tốc độ còn rất nhanh nữa!
Trông thấy cảnh tượng ấy, các cường giả Vô Đạo cảnh lập tức sợ đến mức hồn bay phách tán, sau đó bọn họ tháo chạy.
Diệp Huyền chạy còn nhanh hơn, thế nhưng hắn vẫn bị một đường huyết sắc thần lôi đuổi theo. Hắn đột nhiên quay người, Thanh Huyền Kiếm biến thành một cái khiên và chắn trước mặt hắn!
Rầm rầm!
Đường huyết sắc thần lôi kia đánh lên Thanh Huyền Kiếm, Thanh Huyền Kiếm rung lên kịch liệt!
Uỳnh!
Diệp Huyền bay đi cả chục vạn trượng, hắn vừa mới dừng lại đã phun một ngụm máu. Không chỉ có vậy, cơ thể của hắn cũng nứt toác, có điều, cái khiên của hắn lại không bị tổn hại gì!
Đúng lúc ấy, Diệp Huyền đột nhiên ngẩng đầu, vừa rồi huyết lôi không hề biến mất, hơn nữa nó còn đuổi theo hắn!
Đôi mắt Diệp Huyền ánh lên vẻ dữ dằn, hắn xòe tay ra, Thanh Huyền Kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Hắn xông lên và chém kiếm xuống.
Vụt!
Một đường kiếm quang chém thẳng xuống và lao vào thần lôi!
Uỳnh!
Kiếm quang vỡ tan, Diệp Huyền bay đi cả chục trượng. Khi hắn dừng lại, đã rơi vào một vực thẳm thời không!
Khi rơi vào vực thẳm thời không, vô số sức mạnh kinh khủng xung quanh cuộn trào về phía hắn như thể muốn nhấn chìm hắn. Diệp Huyền không hề tránh, để mặc những sức mạnh ấy bao phủ hắn!
Uỳnh!
Vực thẳm thời không sôi trào, thế nhưng hắn chẳng bị làm sao cả!
Mà lúc này, huyết sắc thần lôi kia cũng không đuổi theo nữa. Nó đứng bên ngoài thời không, dần dần nó không còn cảm nhận được Diệp Huyền nữa nên biến mất!
Sau khi thần lôi biến mất, Diệp Huyền lại xông ra…
Ở một bên khác, chỗ mấy người Tiêu Hiếu cũng đã kết thúc!
Thi tướng hoàn toàn bị diệt trừ!
Bị diệt trừ hết sạch!
Bởi lẽ vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc cuối cùng đó, Tiêu Hiếu đã cho tất cả thi tướng chắn trước mặt. Hắn ta không thể không làm như vậy, nếu như không làm thế, hắn ta sẽ chết!
Mà Vân Giới cũng chịu tổn thất nặng nề, chết mất hơn nửa số người, Vân Thần Tướng thì còn đúng hai người!
Ban đầu bọn họ gộp lại có ba mươi chín cường giả Vô Đạo cảnh, nhưng hiện giờ chỉ còn chưa đến mười người!
Vẻ mặt Tiêu Hiếu u ám đến mức đáng sợ.
Mặt mày Tông Thủ thì xám xịt: “Chúng ta xong đời rồi!”
Tiêu Hiếu gằn giọng nói: “Giết Diệp Huyền!”
Tông Thủ gào lên: “Chúng ta lấy gì mà giết hắn?”
Tiêu Hiếu nói: “Ngươi thấy hắn có thể ngăn chặn được thần lôi kia không?”
Nghe vậy, Tông Thủ bèn nhíu mày.
Tiêu Hiếu siết chặt hai tay: “Thần lôi đó do Quân Đạo Lâm để lại đấy, trong đó ẩn chứa pháp tức chi lực lớn mạnh đến cường giả Vô Đạo cảnh đỉnh phong cũng không ngăn cản được, hắn…”
Đúng lúc ấy, giọng nói của hắn ta im bặt, bởi lẽ trước mặt cách hắn ta không xa, một cường giả Chấp Pháp Tông đã đầu lìa khỏi cổ!
Vẻ mặt tất cả mọi người đều thay đổi!
Lúc này, Diệp Huyền xuất hiện ở chỗ cách bọn họ không xa!
Mà hắn chẳng bị làm sao cả!
Trông thấy cảnh tượng ấy, Tiêu Hiếu lập tức điên lên: “Ngươi… sao ngươi có thể…”
Diệp Huyền đột nhiên biến mất.
Vụt!
Một đường huyết sắc kiếm quang lóe lên như tia chớp!
Hết chương 3699.



Bạn cần đăng nhập để bình luận