Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 771: Lâm Tòng Vân?

Không phải Bốn Chiều!

Diệp Huyền thật lâu không lên tiếng.

Ngay từ đầu, trong tiềm thức hắn nghĩ rằng người trong tháp đều là người Bốn Chiều, thế nhưng hiện tại xem ra, sự tình cũng không phải như vậy.

Không phải Bốn Chiều, vậy chính là Năm Chiều!

Năm Chiều?

Diệp Huyền lắc đầu cười khổ.

Lầu thứ năm vừa giải quyết xong, lại lập tức nhảy ra lầu thứ sáu...

Không dứt!

Diệp Huyền gật đầu, quay người rời đi.

Không có reo hò, không có cao hứng.

Vị Ương Thiên khẽ gật đầu:

Người Ma Kha tộc và Vị Ương Tinh Vực đều quay người rời đi.

Diệp Huyền lắc đầu:

Phía dưới, Mạc Tà chậm rãi đi trên mặt đất, hắn đi tới địa phương Tả Thanh tự bạo trước đó, nhìn mặt đất chỗ kia, Mạc Tà thật lâu không lên tiếng.

Lúc này, Vị Ương Thiên đi đến trước mặt Diệp Huyền:

Bởi vì hai bên đều đã chết rất rất nhiều người!

- Không có việc gì, tạm thời không có chuyện gì!

- Không sao chứ?

Đại chiến kết thúc.

- Hắn rất tốt!

- Đi nghỉ ngơi một chút đi!

Mạc Tà ngẩng đầu nhìn về tinh không phía chân trời, nói khẽ:

Mặc dù lần này thắng, nhưng cũng là thắng thảm!

Lúc này, lão giả lưng còng đi đến bên cạnh Mạc Tà, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Mạc Tà:

Lão giả lưng còng yên lặng.

Mạc Tà nhìn sâu trong tinh không:

Lão giả lưng còng không nói gì.

Lão giả lưng còng nhìn về phía Mạc Tà:

Trong nhà đá, tên Trọc lẳng lặng nằm ở nơi đó, một chút khí tức cũng không có!

- Lão tổ, Ma Kha tộc ta không nên an phận một chỗ!

- Nửa canh giờ trước, hắn bị thương thật nặng, ta đưa hắn vào trong nhà đá... Hắn không cho ta nói cho ngươi biết...

Hốc mắt Chiến Quân ửng đỏ:

Diệp Huyền ngây người!

- Ngươi muốn làm gì?

Một bên khác.

Diệp Huyền đi vào trên tường thành, vừa mới lên đến tường thành, Chiến Quân đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, sau đó kéo theo hắn chạy đi.

Chỉ chốc lát, Chiến Quân dẫn theo Diệp Huyền đi tới bên trong một gian nhà đá.

- Mạnh lên! Báo thù!

Nói xong, hắn quay người rời đi.

- Yếu, ta quá yếu! Ta cần phải trở nên mạnh hơn, trở nên cường đại như Tinh Chủ kia, không, còn phải mạnh hơn hắn, chỉ có mạnh lên, Ma Kha tộc ta mới không bị người áp bức, lại càng không có ai phải chết thảm!

Mạc Tà nói:

Diệp Huyền đi đến trước mặt tên Trọc, nhìn tên Trọc bất động trước mặt, hắn nắm chặt hai tay, thật lâu không lên tiếng.

Quen biết tên Trọc cũng không phải quá lâu, thế nhưng, trong lòng hắn, hắn vẫn luôn xem tên Trọc như là huynh đệ!

Trật Tự Giả!

Diệp Huyền hít sâu một hơi:

- Tạm biệt huynh đệ, ngươi sẽ không chết vô ích, tất cả mọi người sẽ không chết vô ích!

Báo thù!

Trong lòng Diệp Huyền đã có một quyết định!

Hơn nữa, chuyện lần này nhắc cho hắn biết, chỉ cần tháp này vẫn còn trong cơ thể hắn, sẽ có vô số người tới tìm hắn gây phiền phức!

Mà đối mặt với đủ loại phiền toái này, bây giờ hắn sẽ không lựa chọn ngồi chờ chết ở đây, mà lựa chọn chuẩn bị chủ động xuất kích!

Chữa trị!

Tay Diệp Huyền nâng một đống mảnh vỡ kia, rất nhanh, hai loại kiếm ý xuất hiện ở xung quanh, hai loại kiếm ý gắt gao bao phủ Trấn Hồn Kiếm.

Không có bất kỳ lời gì đáp lại!

- Tiểu Hồn...,

Nhìn mảnh vỡ Trấn Hồn Kiếm trong lòng bàn tay, Diệp Huyền nói khẽ:

Trong rừng rậm, Diệp Huyền ngồi xếp bằng dưới đất, hai tay của hắn mở ra, mảnh vỡ Trấn Hồn Kiếm hiện ra trong lòng bàn tay của hắn.

Diệp Huyền nói khẽ:

- Thay hắn sống sót cho thật tốt!

Nói xong, hắn biến mất ở phía xa.

Sau lưng, Chiến Quân quỳ gối trước phần mộ tên Trọc thật lâu chưa rời đi.

Diệp Huyền cũng không trở về phòng đá, hắn đi đến một chỗ trong rừng rậm, vừa tới rừng rậm, hắn lập tức co quắp ngồi xuống.

Suy yếu!

Trấn Hồn Kiếm bị hủy, cũng có nghĩa là hắn không còn đan điền, lúc này, một chút lực lượng hắn cũng không cách nào thôi động.

Bởi vì kiếm là đan điền của hắn, là gốc rễ của hắn.

Đương nhiên, điều này không có nghĩa là bây giờ hắn sẽ yếu đuối trói gà không chặt, dù sao cảnh giới và ý cảnh vẫn còn ở đó.

- Con mẹ nó quá ngu! Thật sự quá ngu!

Một hán tử thiết huyết như Chiến Quân giờ phút này lại khóc như hài tử:

Diệp Huyền dừng bước lại.

- Hắn vì cứu ta mà chết!

Mà lúc này, Chiến Quân đột nhiên nói:

Một lát sau, Diệp Huyền và Chiến Quân an táng tên Trọc xong xuôi, Diệp Huyền quay người rời đi.

Hắn biết, kiếm tu kia và Đế Hình nhất định sẽ không lừa hắn!

Nhưng mà, sau một canh giờ trôi qua, kiếm ý vẫn không có khả năng chữa trị Trấn Hồn Kiếm!

Không được sao?

Diệp Huyền nhăn lại lông mày thật sâu.

Một lát sau, hắn lại bắt đầu lần nữa, lần này, hắn không hề vội vàng, tiến hành từng chút một.

Kiếm ý!

Hắn lợi dụng kiếm ý cẩn thận cảm thụ những mảnh vỡ của Tiểu Hồn, kéo dài ước chừng một lúc lâu sau, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được một cỗ khí tức mỏng manh!

Vừa cảm nhận được cỗ khí tức mỏng manh này, Diệp Huyền hưng phấn suýt chút nữa đã nhảy dựng lên! Nhưng hắn vẫn cố gắng kiềm chế bản thân, sau đó tiếp tục lợi dụng kiếm ý cảm thụ cỗ khí tức mỏng manh kia, rất nhanh, hắn bắt đầu sử dụng kiếm ý làm trung gian, sau đó chậm rãi gắn kết những mảnh vỡ kia lại thành một.

Đây là biện pháp hắn vừa nghĩ ra, cũng là biện pháp duy nhất!

Ước chừng hai canh giờ sau, chuôi Trấn Hồn Kiếm này được Diệp Huyền dùng kiếm ý gắn kết lại một lần nữa.

Diệp Huyền có chút khẩn trương nhìn Trấn Hồn Kiếm trước mặt:

- Tiểu Hồn?

Không có trả lời!

Trong lòng Diệp Huyền chợt lạnh, thất bại sao?

Mà đúng lúc này, một thanh âm yếu ớt vang lên từ trước mặt hắn:

- Tiểu chủ...

Diệp Huyền vội vàng nói:

- Tiểu Hồn!

Tiểu Hồn nói khẽ:

- Là tiểu chủ lợi dụng kiếm ý chữa trị cho ta sao?

Diệp Huyền gật đầu:

- Phải! Bây giờ ngươi thế nào?

Tiểu Hồn nói khẽ:

- Hết sức suy yếu... Cần tĩnh dưỡng một quãng thời gian.

Diệp Huyền vội vàng gật đầu:

- Tốt lắm, ngươi hãy tĩnh dưỡng cho thật tốt!

Tiểu Hồn nói khẽ:

- Tiểu chủ... Kiếm ý này của ngươi có tác dụng rất lớn đối với ta, về sau mỗi ngày tiểu chủ có khả năng cho ta một chút kiếm ý không?

Diệp Huyền cười nói:

- Dĩ nhiên không có vấn đề!

Tiểu Hồn nói:

- Tạ ơn tiểu chủ! Ta, ta muốn nghỉ ngơi.

Giữa sân, tảng đá trong lòng Diệp Huyền cuối cùng cũng rơi xuống.

Không có việc gì là tốt rồi!

Diệp Huyền đột nhiên quay người, cách đó không xa, An Lan Tú lẳng lặng đứng đấy.

Diệp Huyền đi đến trước mặt An Lan Tú, An Lan Tú hỏi:

- Không sao chứ?

Diệp Huyền cười nói:

- Không có chuyện gì!

An Lan Tú nói khẽ:

- Tiếp theo có tính toán gì không?

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Ta muốn rời khỏi nơi này!

An Lan Tú nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền nói khẽ:

- Nếu ta không rời đi, sẽ còn có rất nhiều người chạy đến nơi này, khẳng định Tinh Chủ kia cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, ta không muốn liên lụy đến nơi này.

Hắn vẫn chưa quên, Tinh Chủ kia vẫn còn sống!

Mặc dù đối phương toàn quân bị diệt, thế nhưng trực giác nói cho hắn biết, chắc chắn đối phương sẽ không từ bỏ ý đồ.

Hơn nữa, cho dù đối phương từ bỏ ý đồ, hắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua!

Diệp Huyền hắn là một người mang thù, có thù, nhất định phải báo!

An Lan Tú ngẩng đầu nhìn về tinh không phía chân trời:

- Xác thực, chúng ta đều nên đi ra dạo quanh một chút!

Diệp Huyền ngạc nhiên:

- Ngươi cũng muốn đi ra ngoài?

An Lan Tú nhìn về phía Diệp Huyền:

- Không thể sao?

Diệp Huyền cười nói:

- Dĩ nhiên có khả năng! Chúng ta có khả năng đi cùng nhau!

An Lan Tú khẽ gật đầu, không nói gì.

Lúc này, cách đó không xa, một người áo đen đi tới.

Người này, chính là người chạy tới tương trợ trước đó.

Diệp Huyền nhìn về phía người áo đen, người áo đen giũ bỏ lớp áo che đậy, Diệp Huyền lập tức ngẩn người:

- Là ngươi!

Người trước mắt này, chính là Lâm Tòng Vân kia!
Bạn cần đăng nhập để bình luận