Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 600: Sợ Rồi?!

Hai người Diệp Huyền nghe tiếng nhìn lại, cách bọn hắn không xa, có một người đang ngồi, trông người này không quá giống nhân loại, hắn cao hơn nhân loại bình thường khá nhiều, lỗ tai khá lớn, cánh tay cực to, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều là loại hình xăm quỷ dị kia.

Minh Khôn trầm giọng nói:

- Rốt cục tất cả những thứ này là gì?

Tiêu Qua lắc đầu:

- Không biết!

Nhưng vào lúc này, cửa đá sau lưng ba người đột nhiên đóng sầm lại.

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt ba người đại biến.

Mà nơi xa, người ngồi trên ghế kia đột nhiên ngẩng đầu, mở mắt, ánh mắt của hắn là màu nâu, hắn nhìn chằm chằm vào ba người Diệp Huyền, nói một câu mà ba người Diệp Huyền hoàn toàn không nghe hiểu được.

Oanh!

Ba người Diệp Huyền trực tiếp bay ra ngoài, mà lúc này, một bàn tay khổng lồ đột nhiên chộp tới từ sau lưng ba người, tốc độ cực nhanh!

Thật khủng khiếp!

- Trốn!

Diệp Huyền: "..."

Nói xong, hắn quay người, trong tay đột nhiên có thêm một thanh kiếm mang vỏ!

Lúc này, Giản Tự Tại đột nhiên nói:

Nhìn thấy một màn này, Diệp Huyền đột nhiên dừng lại, mà hai người Tiêu Qua cũng lập tức dừng lại, Diệp Huyền đột nhiên nói:

Cách đó không xa, người ngồi trên ghế kia đột nhiên đứng lên, sau một khắc, một cỗ khí tức cường đại đột nhiên bao phủ tới phía ba người Diệp Huyền.

- Hắn nói, kẻ tự tiện đi vào, chết! Các ngươi phải chết!

Cửa đá kia trực tiếp nổ tung!

Ông!

Sắc mặt ba người Diệp Huyền đại biến, Diệp Huyền đột nhiên quay người chém xuống một kiếm.

Một tiếng kiếm reo vang vọng, cùng lúc đó, bàn tay khổng lồ kia bị một kiếm này của Diệp Huyền mạnh mẽ cản lại.

- Các ngươi đi trước!

Sau một khắc, Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm trảm ra.

- Không thể không coi nghĩa khí ra gì như thế!

- Đi như thế, quá không có nghĩa khí!

Theo một tiếng nổ vang vang lên, ba người trực tiếp bay ra ngoài, cuối cùng đập ầm ầm vào trên vách tường.

- Các ngươi đi trước.

Diệp Huyền biết, người thần bí trước mắt này căn bản không phải hắn bây giờ có thể chống lại!

Mà Tiêu Qua và Minh Khôn cũng không hề rời đi, hai người đứng ở bên cạnh Diệp Huyền, Diệp Huyền trầm giọng nói:

Thôi động Giới Ngục tháp!

- Nhanh, thôi động tháp này, thôi động tháp này nhất định có thể đánh lui hắn!

Nhưng vào lúc này, thanh âm của Giản Tự Tại lại vang lên:

Tiêu Qua cười khổ:

Trên mặt đất, Diệp Huyền cấp tốc đứng lên, mà giờ khắc này, đầu óc hắn cực kỳ nặng nề, ý thức cũng có chút mơ hồ!

Mà hai người Tiêu Qua và Minh Khôn càng trực tiếp ngất đi!

Thật mạnh!

Minh Khôn gật đầu:

Oanh!

Sắc mặt ba người đại biến, sau một khắc, ba người đồng loạt ra tay ——

Diệp Huyền còn muốn nói điều gì, mà lúc này, người ngồi trên ghế trước đó xuất hiện ở trước mặt bọn hắn, sau một khắc, một nắm đấm to lớn đánh thẳng đến bọn hắn!

Diệp Huyền sầm mặt lại, hóa ra nữ nhân này đánh chủ ý này.

Lúc này, người kia lại muốn xuất thủ, Diệp Huyền biến sắc, sau một khắc, hắn mở ra lòng bàn tay, một thanh kiếm xuất hiện ở trước mặt hắn, một khắc khi thanh kiếm này xuất hiện, một cỗ kiếm thế cường đại lập tức xuất hiện ở giữa sân.

Thanh kiếm trên đỉnh tháp!

Mà vừa nhìn thấy chuôi kiếm này, người kia lập tức ngừng lại, hắn nhìn thanh kiếm trước mặt Diệp Huyền, trong mắt là ngưng trọng cùng với kiêng kị!

Một lát sau, hắn quay người rời đi.

Diệp Huyền lập tức thở dài một hơi!

Lúc này, trong tháp đột nhiên vang lên thanh âm của Giản Tự Tại:

- Đồ đần độn! Ngu xuẩn như thế, khó trách sẽ bị diệt tộc! Ngu! Ngu!

Diệp Huyền không để ý tới Giản Tự Tại đã có chút nổi điên kia, hắn vội vàng mang theo hai người Tiêu Qua rời khỏi lối đi.

- Bên trong có cái gì?

Lúc này, một tên đệ tử Thượng Tiêu tông cách đó không xa đột nhiên đi tới trước mặt Diệp Huyền, hắn liếc mắt đánh giá Diệp Huyền:

Cho nên, hắn quyết định rút lui trước!

Đối với tồn tại trong núi kia, mặc dù hắn cũng rất tò mò, thế nhưng hắn biết rõ, với thực lực của hắn bây giờ, nếu lại đi vào, chẳng khác gì chịu chết.

- Chúng ta rút lui trước!

Diệp Huyền nói:

Thượng Tiêu tông!

Diệp Huyền nhăn mày lại, lần trước, ở bên ngoài Đạo Nhất thành, trong số những cường giả muốn cướp tháp, có Tông chủ Thượng Tiêu tông Mạc Ngôn Tiêu.

Lúc này, Lý Xuyên lại nói:

- Bọn hắn muốn đi vào.

Diệp Huyền cười cười:

- Không có việc gì, núi này cũng không phải của chúng ta, ai muốn đi vào cứ đi vào đi!

Lý Xuyên nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Nghe Diệp ca.

Nói xong, hắn lui qua một bên.

- Những người này đều là người Thượng Tiêu tông.

Lý Xuyên trầm giọng nói:

- Xảy ra chuyện gì?

Diệp Huyền thả hai người Tiêu Qua nằm trên mặt đất, sau đó nhìn về phía Lý Xuyên cách đó không xa:

Lúc Diệp Huyền mang theo hai người đi ra đã nhanh chóng phát hiện người Tú môn đang giằng co với một đám người, đối phương cũng có mười mấy người.

Bên ngoài.

Diệp Huyền cười nói:

- Thái độ của ngươi không tốt, ta không nói cho ngươi!

Nghe vậy, nam tử híp lại hai mắt, sau một khắc, hắn đột nhiên vỗ ra một chưởng về phía Diệp Huyền, một chưởng này đánh ra, trong lòng bàn tay của hắn, một cỗ lực lượng tựa như dòng nước uốn lượn cuốn về phía Diệp Huyền.

Diệp Huyền đã sớm có phòng bị, trong một chớp mắt khi nam tử kia ra tay, hắn đột nhiên rút kiếm trảm tới.

Oanh!

Trong ánh mắt của tất cả mọi người, nam tử ra tay kia trực tiếp bị chấn bay ra ngoài, vừa bay, bay trọn vẹn mấy trăm trượng!

Tất cả mọi người giữa sân ngây ngẩn cả người.

Diệp Huyền dẫn theo kiếm đi tới trước mặt nam tử kia, giờ phút này, nam tử nằm trên mặt đất, toàn thân đã rạn nứt, trong miệng không ngừng tuôn ra máu tươi.

Diệp Huyền cầm kiếm chỉ nam tử:

- Ai cho ngươi dũng khí ra tay?

Nam tử nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

- Muốn giết cứ giết, muốn...

Lúc này, kiếm của Diệp Huyền đột nhiên đâm xuống một cái.

Xuy!

Giữa chân mày nam tử trực tiếp bị một kiếm này của Diệp Huyền xuyên thủng!

Nhìn thấy một màn này, đám đệ tử Thượng Tiêu tông cách đó không xa giận dữ, vọt thẳng đến phía Diệp Huyền, mà sau lưng Diệp Huyền, đám người Lý Xuyên nhìn thấy một màn này, cũng vọt thẳng đến phía đám đệ tử Thượng Tiêu tông.

Trong nháy mắt, hai bên bắt đầu đại chiến.

Diệp Huyền đang muốn xuất thủ, mà đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên từ trong đầu Diệp Huyền:

- Nếu như ta là ngươi, ta sẽ chạy ngay lập tức.

Thanh âm của Đại thần lầu hai!

Diệp Huyền đang muốn hỏi, Giản Tự Tại lầu bốn đột nhiên nói:

- Chạy làm quỷ gì? Không cần chạy, cũng không có chuyện gì!

- Lão tử tin ngươi mới là quỷ á!

Diệp Huyền tức giận mắng một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía đám người Lý Xuyên cách đó không xa:

- Không cần đánh nữa, chạy mau!

Lý Xuyên ngây ngẩn cả người, sau đó nói:

- Diệp ca, chúng ta đánh thắng a!

Diệp Huyền nói:

- Đánh quỷ gì a, nhanh lên, đều chạy cho ta, rời đi nơi này!

Nhìn thấy Diệp Huyền không giống nói chơi, Lý Xuyên do dự một chút, sau đó vội vàng nhìn về phía những học viên Tú môn ở một bên:

- Mọi người chạy! Chạy nhanh lên!

Nghe Lý Xuyên nói, mọi người ngây ngẩn cả người, nhưng cũng không nghĩ nhiều, vội vàng chạy theo Lý Xuyên.

Nhìn thấy đám người Diệp Huyền chạy trốn, những đệ tử Thượng Tiêu tông đó lập tức ngây ngẩn cả người.

Thế mà sợ rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận