Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 655: Cẩn Thận Lầu Năm

Nghịch cảnh tu hành, cũng có thể nói là tu hành ngược cảnh giới!

Đương nhiên, tu hành ngược cảnh giới này, là lấy lui làm tiến.

Giống như lúc này, mặc dù cảnh giới của hắn chỉ là Khí Biến cảnh, thế nhưng, tâm cảnh của hắn lại là Phá Không cảnh, không chỉ như thế, tâm đắc cảnh giới trong giai đoạn từ Khí Biến cảnh đến Phá Không cảnh vẫn luôn ở trong đầu hắn.

Cảnh giới!

Đơn giản một chút mà nói, cảnh giới chính là một hệ thống, mà hiện tại hắn cần phải làm là nhảy ra hệ thống này.

Kiếm đạo cũng như thế!

Mà con đường này, hắn chưa bao giờ đi qua, nữ tử váy trắng cũng chưa từng nói với hắn, đây là một con đường do chính hắn suy nghĩ ra được.

Giữa sân, Diệp Huyền hít sâu một hơi, giờ khắc này, hắn không mê mang nữa.

Nhìn Tiên Linh kiếm trong tay, Diệp Huyền mỉm cười, thu hồi nó, sau đó hắn nhìn về phía Trấn Hồn Kiếm trước mặt.

Diệp Huyền nhìn Trấn Hồn Kiếm trước mặt, yên lặng một lúc lâu sau, hắn nói:

Dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn mở ra lòng bàn tay, một thanh kiếm lặng yên hiện ra trong lòng bàn tay của hắn.

Diệp Huyền xoay người rời đi, vẫn như cũ đi rất chậm, bởi vì vết thương trên người hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Ngay lúc hắn sắp đi ra ngoài, sau lưng, chuôi Trấn Hồn Kiếm này đột nhiên run lên, sau đó hóa thành một đạo ánh kiếm màu đen bay đến trước mặt hắn.

Hắn không khôi phục lại Phá Không cảnh, bởi vì hắn cảm thấy vẫn còn kém một chút, mỗi cảnh giới đều kém một chút như vậy mới đạt đến cực hạn.

Diệp Huyền mỉm cười:

Suy nghĩ thông suốt, tâm cảnh sáng choang!

- Ngươi nguyện ý đi theo ta?

Chỉ một chút, nhưng hắn không có cách nào đột phá trong khoảng thời gian ngắn, bởi vậy, hắn lựa chọn dừng lại.

Diệp Huyền đứng lên, mà giờ khắc này, hắn chỉ là Khí Biến cảnh!

Không nói gì!

Nói xong, hắn duỗi tay nắm chặt kiếm, đi ra ngoài.

Tiên Linh kiếm!

Lúc Diệp Huyền ra khỏi Vô Gian luyện ngục, Độc Cô Huyên vội vàng bay đến trước mặt hắn, nhìn vẻ mặt lo lắng của Độc Cô Huyên, Diệp Huyền mỉm cười:

Trấn Hồn Kiếm rung động.

- Được.

Độc Cô Huyên đang muốn nói gì, lúc này, không gian chân trời nơi xa đột nhiên run lên kịch liệt, ngay sau đó, một tên nam tử xuất hiện.

Diệp Huyền gật đầu:

- Hắn không phải Độc Cô Liên!

Độc Cô Huyên nói khẽ:

"Độc Cô Liên" nhìn về phía Giản Tự Tại, hắn mặt không biểu tình:

- Không có việc gì.

- Giản Tự Tại.

Giản Tự Tại cười nói:

- Không biết các hạ xưng hô thế nào?

- Thật?

Độc Cô Huyên nhìn về phía Giản Tự Tại, người sau cười nói:

- Thân thể là Độc Cô Liên, nhưng linh hồn đã không phải!

Độc Cô Huyên nhìn về phía Độc Cô Liên lần nữa, giờ phút này nàng mới phát hiện, khí chất của người trước mắt hoàn toàn khác biệt với lúc trước.

- Không gạt người.

Một bên, Giản Tự Tại cười nói:

- Độc Cô Liên!

Khi nhìn thấy tên nam tử này, vẻ mặt Độc Cô Huyên lập tức biến đổi:

"Độc Cô Liên" nhíu mày:

- Chưa từng nghe thấy.

Giản Tự Tại mỉm cười:

- Bình thường.

"Độc Cô Liên" trầm giọng nói:

- Vì sao các hạ muốn diệt Độc Cô gia ta.

Giản Tự Tại ngây ngẩn cả người, sau đó cười ha ha một tiếng:

- Ngươi sai. Người diệt Độc Cô gia ngươi, cũng không phải là ta!

Nói đến đây, nàng chỉ vào Diệp Huyền phía dưới:

- Tâm ngươi không ở Độc Cô gia, lưu ngươi cũng vô dụng.

"Độc Cô Liên" híp lại hai mắt:

- Chẳng lẽ chỉ cho phép bọn hắn giết ta, mà ta không thể giết bọn hắn?

Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Bất kể thế nào, ngươi có được huyết mạch Độc Cô gia, lại tùy ý đồ sát tộc nhân, ngươi...

Một lát sau, "Độc Cô Liên" nhìn Diệp Huyền phía dưới, ánh mắt băng lãnh:

Độc Cô Huyên lãnh đạm nói:

- Ngươi hẳn là linh hồn tiên tổ a!

"Độc Cô Liên" trầm giọng nói:

- Nếu hai người các ngươi là người Độc Cô gia ta, vì sao muốn diệt Độc Cô gia?

Độc Cô Huyên cười khẽ một tiếng:

- Tiên tổ trực tiếp tìm tòi trí nhớ của Độc Cô Liên một lần chẳng phải sẽ biết sao?

"Độc Cô Liên" nhìn thoáng qua Độc Cô Huyên, một lát sau, hắn chậm rãi đóng hai mắt lại.

Cũng không lâu lắm, "Độc Cô Liên" đột nhiên mở hai mắt ra, thời khắc này, "hắn" đã biết chân tướng tất cả mọi chuyện, đầu đuôi câu chuyện.

Giản Tự Tại nhìn "Độc Cô Liên" trước mặt, cười không nói.

- Ngươi cũng là người Độc Cô gia ta!

"Độc Cô Liên" lại nhìn về phía Độc Cô Huyên:

Diệp Huyền không nói gì.

- Trên người ngươi có huyết mạch Độc Cô gia ta!

"Độc Cô Liên" nhìn vào Diệp Huyền phía dưới, khi nhìn thấy Diệp Huyền, hắn nhăn mày lại:

- Là hắn!

Nói xong, hắn đang muốn xuất thủ, mà lúc này, Giản Tự Tại ở một bên đột nhiên cười nói:

- Coi ta không tồn tại sao?

Nói xong, nàng tiện tay đánh ra một bàn tay.

"Độc Cô Liên" còn chưa kịp phản ứng đã trực tiếp bay ra bên ngoài mấy trăm trượng, không chỉ như thế, thân thể của hắn càng vỡ tan trong nháy mắt, chỉ còn lại linh hồn!

Hai linh hồn!

Một là linh hồn của Độc Cô Liên, một là linh hồn của lão tổ Độc Cô gia.

Lão tổ Độc Cô gia ngẩn ngơ, sau đó kinh hãi nhìn về phía Giản Tự Tại cách đó không xa:

- Ngươi, ngươi là người phương nào!

Giản Tự Tại cười nói:

- Một người ngươi không chọc nổi.

Thanh âm vừa dứt, nàng cách không vỗ một trảo, một trảo này, linh hồn lão tổ Độc Cô gia kia trực tiếp bị nàng chụp vào trong lòng bàn tay, sau một khắc, nàng nhẹ nhàng bóp.

Xuy!

Linh hồn lão tổ Độc Cô gia trực tiếp hóa thành hư vô.

Một bên, sắc mặt Độc Cô Liên kia đại biến, xoay người chạy. Mà đầu tiểu yêu thú phía dưới kia trực tiếp nhào ra ngoài, rất nhanh, một tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ một bên.

Diệp Huyền nhìn về phía tiểu yêu thú, người sau đang tham lam liếm láp đầu lưỡi, vừa rồi linh hồn Độc Cô Liên đã bị nó một ngụm nuốt vào.

Diệp Huyền nhìn về phía Giản Tự Tại:

- Đa tạ!

Giản Tự Tại cười nói:

- Nghĩ thông suốt?

Diệp Huyền gật đầu:

- Nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện!

Giản Tự Tại mỉm cười:

- Ngươi bây giờ, mới miễn cưỡng tính là không tệ, so với thiên tài vẫn có một khoảng cách nhất định!

Diệp Huyền khẽ cười nói:

- Từ từ sẽ đến, từ từ sẽ đến!

Giản Tự Tại cười ha ha một tiếng:

- Tốt, rất tốt, có tâm cảnh này, có thể thành đại khí.

Nói đến đây, nàng ngẩng đầu nhìn về phía cuối chân trời:

- Ta cũng nên đi.

Diệp Huyền hỏi:

- Tiền bối muốn đi nơi nào?

Giản Tự Tại cười nói:

- Đi đến địa phương ta nên đi.

Nói đến đây, nàng nhìn về phía đầu tiểu yêu thú kia, tiểu yêu thú vội cúi đầu.

Giản Tự Tại nói khẽ:

- Yêu thú này chính là Đế Khuyển, Hung thú thủ hộ Thần tộc, bản tính của nó tương đối ác, chỉ tôn cường giả, với thực lực của ngươi bây giờ, căn bản là không thể nào khiến nó cam nguyện thần phục, lưu ở bên cạnh ngươi, có thể nói là phúc họa mỗi thứ một nửa, ngươi tự mình lựa chọn.

Diệp Huyền nhìn về phía tiểu yêu thú, tiểu yêu thú vẫn cúi đầu, không nhìn thấy vẻ mặt của nó.

Diệp Huyền mỉm cười, sau đó nhìn về phía Giản Tự Tại, cười nói:

- Giản cô nương, ta muốn nhận ngươi làm tỷ tỷ, không biết ý ngươi thế nào!

Giản Tự Tại ngây ngẩn cả người, sau đó cười lên ha hả, nàng cười chỉ vào Diệp Huyền:

- Tiểu tử xảo quyệt nhà ngươi, nếu ngươi làm đệ đệ ta, cho dù cho yêu thú này một vạn lá gan, nó cũng không dám đả thương ngươi... Ngươi đánh chủ ý này, cũng không phải gian xảo bình thường a!

Cách đó không xa, tiểu yêu thú nhìn thoáng qua Diệp Huyền, không nói gì.

Giản Tự Tại liếc mắt đánh giá Diệp Huyền, sau đó cười nói:

- Tốt, ta nhận ngươi, tiểu đệ đệ, ha ha...

Nói xong, nàng quay người lướt tới phía sâu trong tinh không, cùng lúc đó, thanh âm của nàng truyền đến lần nữa, nhưng mà lần này lại là huyền khí truyền âm:

- Cẩn thận lầu thứ năm trong Giới Ngục tháp.

Thanh âm vừa dứt, Giản Tự Tại đã hoàn toàn biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận