Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1690: Ngươi sẽ không lừa ta chứ

Hiển nhiên Tiểu Đạo vẫn không lựa chọn diệt toàn bộ Ma La tộc.

Chỉ chốc lát sau, nàng đã dẫn hắn trở lại cây cầu. Trên cầu, Tiểu Đạo chậm rãi đi mà không nói lời nào.

Diệp Huyền dẫn Trương Văn Tú đi theo nàng cũng không nói gì.

Một lát sau Tiểu Đạo đột nhiên nói: “Sao lại không nói lời nào?”

Diệp Huyền vội vàng nói: “Tiểu Đạo cô nương, trường châm vừa rồi là châm gì? Cho ta mượn xem được không?”

“Xem?”

Tiểu Đạo chớp mắt: “Chỉ có thể nhìn từ xa, không thể nhìn gần!”

Nói xong lòng bàn tay nàng mở ra, một cây trường châm màu đỏ như máu xuất hiện trong tay nàng.

Hai bậc!

Diệp Huyền vội hỏi: “Phân chia như thế nào?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Có thể xuyên qua Chúc Long giáp của ta đúng không?”

Tiểu Đạo cười nói: “Bên ngoài không có, có điều chỗ của ta có phân chia.”

Diệp Huyền hỏi: “Đây là?”

Tiểu Đạo gật đầu: “Có! Cho nên nghiêm túc mà nói, còn có loại thứ tư, chí cao thần khí. Có điều thứ này cực kỳ hiếm thấy, dù là ta cũng chỉ có hơn mười món!”

Diệp Huyền đi tới trước mặt Tiểu Đạo, hắn cẩn thận đánh giá trường châm một chút, châm dài bằng cánh tay trẻ con, toàn thân đỏ như máu, giống như bị máu tươi đông lại. Mũi châm cực kỳ sắc bén, tỏa ra ánh sáng lạnh thấu xương.

Tiểu Đạo mỉm cười sau đó nói: “Ở chỗ ta, bảo vật thế gian chia làm ba loại, loại thứ nhất là bảo vật, ví dụ như Chúc Long giáp và mấy thanh kiếm của ngươi chỉ có thể xưng là bảo vật. Loại thứ hai là thần vật, cũng chính là thần khí, ví dụ như Thiên Đạo Bút của ngươi, loại này có thể xưng là thần vật thần khí. Loại thứ ba là thần khí viễn cổ, ví dụ như cây Vận Mệnh chi châm trong tay ta, đây chính là thần khí viễn cổ!”

Tiểu Đạo cười nói: “Vận Mệnh chi châm, đến từ một thời đại rất xa xôi, rất tốt.”

Mà Diệp Huyền phát hiện ở cuối cây trường châm có một sợi tơ nhỏ màu đỏ.

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiểu Đạo cô nương, những thần khí này có phân chia đẳng cấp sao?”

Nghe vậy biểu cảm của Diệp Huyền nhất thời cứng đờ.

Tiểu Đạo gật đầu: “Chúc Long giáp kém hai cấp bậc so với nó!”

Hơn mười món thôi thôi ấy hả?

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngươi còn có bảo vật nào tốt hơn châm này sao?”

Hơn mười món?

Tiểu Đạo thu hồi Vận Mệnh chi châm, cười khà khà mà không nói lời nào.

Tiểu Đạo nhìn cây trường châm trong tay: “Vận Mệnh chi châm này là do Vận Mệnh chi lực chế tạo mà thành, cực kỳ đặc biệt. Chúc Long giáp của ngươi trước mặt nó mặc dù không thể nói là yếu nhưng cũng không tính là cứng rắn. Đương nhiên ngươi yên tâm, thế gian này có rất ít thứ có thể phá được Chúc Long giáp của ngươi.”

Lúc này Tiểu Đạo đột nhiên nói: “Đi thôi! Chúng ta hãy đi dạo nơi khác!”

Diệp Huyền thiếu chút nữa ngất xỉu.

Nam tử cười nói: “Cô nương cứ xem thoải mái!”

Chỉ có vậy sao?

Tiểu Đạo đánh giá một lúc sau đó nói: “Ngươi đã lấy thứ này ở đâu vậy?”

Thanh đao hình bán nguyệt, trên lưỡi đao còn có mấy lỗ hổng.

Sau khi Tiểu Đạo đánh giá tiệm, cuối cùng ánh mắt của nàng rơi vào một thanh tàn đao.

Tiểu Đạo nói chuyện vô hình đả thương người ta!

Diệp Huyền gật đầu.

Chỉ chốc lát sau, nàng đã dẫn hắn đi tới một cửa hàng nhỏ, chủ quán là một nam tử trẻ tuổi, nam tử chắp tay với Tiểu Đạo: “Xin chào cô nương!”

Tiểu Đạo khẽ gật đầu: “Ta đi xem một chút!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiểu Đạo cô nương, châm này của ngươi có bán không?”

Diệp Huyền bất lực!

Tiểu Đạo lắc đầu: “Không bán!”

Diệp Huyền nhìn nhỏ nói: “Ta thật lòng muốn mua!”

Nam tử hơi do dự.

Tiểu Đạo búng ngón tay, hai sợi tử khí rơi xuống trước mặt nam tử, ánh mắt nam tử sáng lên, hắn ta thu lại sau đó nói: “Chiến trường cổ.”

Nghe vậy, hai mắt Tiểu Đạo nhất thời híp lại.

Chiến trường cổ.

Tiểu Đạo im lặng.

Diệp Huyền nhìn nàng, nói: “Tiểu Đạo cô nương, chiến trường cổ là?”

Tiểu Đạo nhẹ giọng nói: “Đi thôi!”

Nói xong, nàng xoay người đi về phía xa xa.

Diệp Huyền vội vàng dẫn Trương Văn Tú đuổi theo.

Trên cầu, Tiểu Đạo đột nhiên nói: “Chiến trường cổ là một nơi cực kỳ đặc biệt, nơi đó đã từng bị phong ấn, nhưng bây giờ xem ra phong ấn đã được giải trừ!”

Diệp Huyền gật đầu: “Giống!”

Tiểu Đạo chớp mắt: “Ngươi xem ta giống loại người này sao?”

Diệp Huyền nhìn thoáng qua Tiểu Đạo: “Tiểu Đạo cô nương, ngươi sẽ không lừa ta chứ?”

Tiểu Đạo cười nói: “Rất nhiều thứ tốt!”

Diệp Huyền chớp mắt: “Có thứ tốt không?”

Tiểu Đạo nhẹ giọng nói: “Vị Thiên Đạo đó.”

Thiên Đạo!

Diệp Huyền hỏi: “Thiên Đạo có lợi hại không?”

Tiểu Nói cười nói: “Ngươi nói xem?”

Diệp Huyền do dự một chút, đang muốn nói chuyện thì Tiểu Đạo cười nói: “Có phải ngươi muốn hỏi Thiên Đạo lợi hại hay là nữ tử váy trắng lợi hại không?”

Diệp Huyền: “...”

Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyền: “Sau này ngươi dám hỏi ta nữ tử váy trắng lợi hại hơn ai, ta sẽ đánh ngươi thành đầu heo!”

Diệp Huyền sa sầm mặt mũi, nữ nhân này thật là bạo lực!

Tiểu Đạo đột nhiên nói: “Có hứng thú đi dạo chiến trường cổ không?”

Diệp Huyền lại hỏi: “Bị ai phong ấn?”

Tiểu Đạo gật đầu: “Chiến trường cổ đã từng xảy ra một trận đại chiến, mà đại chiến này đã hủy diệt một kỷ nguyên sau đó bị phong ấn, không ngờ bây giờ lại được mở ra.”

Diệp Huyền nhíu mày: “Ác ma? Giống như Phục Ách sao?”

Tiểu Đạo nhìn hắn: “Nơi đó cũng phong ấn một ác ma! Không đúng, hẳn là rất nhiều ác ma!”

Diệp Huyền hỏi: “Đặc biệt ra sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận