Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 354: Hạ Hầu Chiêu

Lão giả trầm giọng nói:

- Các hạ là người Thanh Châu?

Diệp Huyền gật đầu.

Nghe vậy, lão giả híp mắt, nói:

- Các hạ muốn ngăn cản chúng ta tiến vào Thanh Châu?

Diệp Huyền lần nữa gật đầu.

Sắc mặt lão giả lạnh dần, nói:

- Chỉ có bao nhiêu người như thế, sợ là không đủ.

Sắc mặt lão giả thay đổi, tay phải nắm chắc thành quyền, một quyền đánh xuống!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, lão giả bị đánh bay vài chục trượng trong nháy mắt, hắn vừa dừng lại, một thanh phi kiếm đã chém thẳng tới.

Oanh!

Oanh!

Lão giả không nói nhảm, tay phải lập tức vươn ra, cách không đánh một trảo về phía Diệp Huyền, trong nháy mắt, một trảo năng lượng lớn mấy chục trượng đánh thẳng vào đầu Diệp Huyền, sau đó tầng tầng hạ xuống.

Một thanh kiếm trực tiếp đâm vào tấm khiên màu đen, tấm khiên màu đen run lên, ngay sau đó nổ tung, kiếm cương tiến quân thần tốc.

Diệp Huyền cầm Linh Tú kiếm, bước chậm về phía lão giả, nói:

Lão giả không nhìn thấy chuôi phi kiếm kia, thế nhưng hắn đã cảm nhận được, khi hắn cảm nhận được lực lượng trong thanh phi kiếm tới gần, nội tâm lão giả hoảng hốt, hắn đột nhiên lấy ra một tấm khiên ngăn cản trước mặt mình, huyền khí trong cơ thể điên cuồng chảy vào trong tấm khiên, khi huyền khí tràn vào, tấm khiên trước mặt hắn tỏa sáng rực rỡ.

Diệp Huyền nhảy lên, chém xuống một kiếm.

- Thử xem?

Một luồng thế cường đại bao phủ nắm đấm, sau đó đột nhiên bộc phát ra.

Đầu của lão giả trực tiếp bay ra ngoài!

Một trảo kia vỡ nát, ngay sau đó, Diệp Huyền đã tới đỉnh đầu của lão giả, cùng lúc đó, một sợi kiếm quang tàn nhẫn chém vào đầu lão giả.

Tất cả mọi người có mặt đều ngây người.

Lúc này, kiếm cương vừa đến.

Xùy!

- Các hạ muốn cản tài lộ của chúng ta sao?

Mấy trăm người nhìn Diệp Huyền, không có người nào nói chuyện, thế nhưng, cũng không có người nào lui lại, trong mắt mọi người, đều là lạnh lẽo, trong mắt một ít người càng mang theo sát ý không chút che giấu.

Lúc này, phía bên phải cách Diệp Huyền không xa, một tên nam tử đột nhiên tức giận nói:

Diệp Huyền đi đến trước thi thể lão giả, hắn ngẩng đầu nhìn mấy trăm người trước mặt, trường kiếm trong tay chỉ xéo mặt đất, nói:

Tên nam tử dừng nói chuyện, bởi vì một thanh kiếm đã xuyên thủng mi tâm của hắn!

Thần Hợp cảnh giết Vạn Pháp cảnh?

Diệp Huyền vung tay phải một cái, Linh Tú kiếm bay trở về trong tay hắn, hắn cầm Linh Tú kiếm chỉ vào mấy trăm người kia, nói:

Trước mặt Diệp Huyền, trong mắt vài trăm người kia ngoại trừ sát ý, còn có thêm một ít khẩn trương.

Không hề có lực hoàn thủ!

- Các vị, Thanh Châu Diệp Huyền ta ở đây! Có thể cho chút tình mọn hay không, không tới xâm phạm được chứ?

- Còn nhường nhịn một chút? Chúng ta ngàn dặm xa xôi chạy đến đây, chỉ bằng một câu của ngươi, liền muốn chúng ta quay trở về? Ngươi...

Bàn tay Diệp Huyền buông ra, Linh Tú kiếm trong tay đột nhiên bay ra ngoài.

Xùy!

Lúc này, một tên nam tử đi ra, hắn nhìn về phía Diệp Huyền, gương mặt lạnh như băng, nói:

- Con mẹ nó, ngươi nói nhảm ít thôi!

- Ta cũng không có biện pháp nào! Ta là viện trưởng Thương Lan học viện, cũng là người Khương quốc, Khương quốc lại nhiều lần trợ giúp ta... Trừ việc đó ra, ta lại là quốc sĩ của Ninh quốc, ta đã đáp ứng quốc chủ Ninh quốc bảo đảm Ninh quốc bình an... Nếu các ngươi tiến vào Thanh Châu, sợ rằng Khương quốc và Ninh quốc sẽ sinh linh đồ thán. Ai, ta cũng không dễ dàng, thật, mọi người cũng không dễ dàng, hai bên nên nhường nhịn một chút, khi đó vạn sự hòa bình!

Diệp Huyền thấp giọng thở dài, nói:

- Còn có ai không phục? Đi ra đi!

Còn có ai không phục!

Tràng diện lúc này, vô cùng yên tĩnh.

Cách đó không xa, Liên Vạn Lý nhìn Diệp Huyền, trong mắt tràn đầy ý cười, nói:

- Nam nhi tốt, đáng ra nên như thế!

Thác Bạt Tiểu Yêu gật đầu, nói:

- Không hổ là bằng hữu của Thác Bạt Tiểu Yêu ta, không tệ, rất không tệ!

Mọi người: “...”

Cách đó không xa, trong mấy trăm người trước mặt Diệp Huyền, một tên nam tử mặc áo bào đen đi ra, nam tử đánh giá Diệp Huyền, nói:

Nhìn thấy kiếm chém tới, sắc mặt những người kia thay đổi, dồn dập lui lại, sau cùng, thanh kiếm kia chém giết năm người rồi mới dừng lại.

Nhưng lúc này, nam tử đã lui vào trong đám người, thế nhưng kiếm của Diệp Huyền vẫn không dừng lại!

Nhìn thấy cảnh này, đồng tử nam tử hơi co lại, hắn ném trong tay ra ngoài, nhưng đao kia vừa tiếp xúc với kiếm của Diệp Huyền liền vỡ nát

Đạo đao khí của nam tử bị chém nát trong nháy mắt, thanh kiếm không dừng lại, mà là tiến quân thần tốc, chém thẳng vào người nam tử.

Xùy!

Diệp Huyền đột nhiên tiến lên phía trước, bên trong hộp kiếm sau lưng hắn, một thanh kiếm đột nhiên bay ra, nhanh như chớp giật!

Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, vào lúc còn cách nhau khoảng một trượng, kiếm trong tay Diệp Huyền đột nhiên đâm ra, chỗ mũi kiếm, một điểm hàn mang hiện.

Mà lúc này, song đao trong tay nam tử bắn ra thật nhanh, mỗi một lần xuất hiện đều là đao khí tàn nhẫn chém xuống, không đến nửa giây, hắn đã chém ra trăm đao, trăm đạo đao khí gần như chồng lên nhau, uy áp mạnh mẽ, trực tiếp nghiền ép người chung quanh không thể thở nổi!

Đao Chủ!

Đều là dựa thế!

Đao và kiếm vừa mới tiếp xúc

Oanh!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, trong nháy mắt, Diệp Huyền và nam tử kia đều lui lại vài chục trượng, hai người hơi dừng một lúc, nam tử đột nhiên sát nhập song đao làm một và bổ mạnh về phía Diệp Huyền.

Xùy!

Một vệt đạo đao khí lóe lên, những nơi đao khí đi qua, mặt đất nứt ra, sâu không thấy đáy!

Không dám suy nghĩ nhiều, hai tay của nam tử đột nhiên kéo ra, hai thanh đoản đao xuất hiện, ngay sau đó, thân hình của hắn lao thẳng về phía Diệp Huyền, những nơi đi qua, đao mang bắn tung tóe, mặt đất bừa bộn khắp nơi, vô cùng doạ người.

Thấy thế, nam tử hơi ngẩn người, tại sao hắn không nói câu nào? Trực tiếp đánh? Có cần trực tiếp như vậy hay không?

Nhưng mà, Diệp Huyền không nói câu nào, hắn cầm theo kiếm lao thẳng về phía nam tử kia!

Chỉ cần Diệp Huyền mở miệng nói chuyện, hắn sẽ lập tức ra tay, đánh Diệp Huyền không kịp trở tay!

Nói xong, đôi mắt của nam tử hơi híp lại, tay phải giấu trong tay áo của hắn nắm chặt.

- Các hạ mong muốn dùng lực lượng một người dọa lùi chúng ta... Tha thứ cho ta nói thẳng, ngươi còn chưa đủ tư cách!

Nhưng, lúc thanh kiếm sắp bay trở về, một bàn tay đột nhiên nắm lấy thanh kiếm!

Là một tên nam tử!

Nơi xa, Thác Bạt Tiểu Yêu nhìn chằm chằm vào nam tử kia, nói:

- Thứ tư Yêu Nghiệt bảng, Hạ Hầu Chiêu!

Hạ Hầu Chiêu ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền, nói:

- Có người bảo ta mang một câu nói cho ngươi... An tiểu thư, không phải loại rác rưởi như ngươi xứng được!

Diệp Huyền lắc đầu cười khẽ, hắn cười hung ác, nói:

- Chuyện giữa ta và Tiểu An... . Liên quan con mẹ gì đến hắn! Lão tử yêu ưa thích người nào thì ưa thích người nào! Lão tử nói cho ngươi biết, Tiểu An, chỉ ta mới xứng, tại Thanh Châu này, Diệp Huyền ta không quan tâm kẻ đó là ai!

Vừa dứt lời, Linh Tú kiếm trong tay hắn đột nhiên biến thành màu đen!

Ác niệm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận