Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 640: Âm Linh Kiếm Khí!

Bên trong tầng thứ hai của Vô Gian luyện ngục, vẻ mặt Diệp Huyền cực kỳ ngưng trọng.

Bởi vì hắn phát hiện, hắn hiện tại, so với nam tử gọi là Cổ Liêm vừa rồi vẫn có chênh lệch rất lớn!

Trừ phi hắn vận dụng Chư Thần Bộ, bằng không, hắn căn bản không phải đối thủ của đối phương.

Mà cho dù vận dụng Chư Thần Bộ, hắn cũng không hoàn toàn chắc chắn có thể đánh giết đối phương, mà một khi không thể đánh giết đối phương, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Trọng yếu nhất, chính là hiện tại hắn không thể mang theo Diệp Linh và Độc Cô Huyên rời đi, bởi vì hiện tại có quá nhiều người đang có ý đồ xấu với hắn.

Mà cứ một mực tiếp diễn như thế, cũng không phải một biện pháp tốt!

Thực lực!

Vẻ mặt Diệp Huyền âm trầm, giờ phút này, hắn vẫn cảm thấy bản thân thiếu thực lực nghiêm trọng.

- Đừng hỏi ta, cảnh giới quá thấp, ta không biết!

Giản Tự Tại nói:

- Giản cô nương, nếu ta muốn đạt đến Nguyên Cảnh...

- Giản cô nương, chẳng phải ngươi cũng phải từng bước một đi tới sao? Ngươi...

Đột phá!

- Một bước thành thần? Ngươi lừa dối ai đây?

Hiện tại, cho dù đối đầu với Vô Thượng Chi Cảnh, hắn cũng không yếu hơn nửa điểm. Thế nhưng, Cổ Liêm này rõ ràng là phía trên Vô Thượng Chi Cảnh.

- Ta là một bước thành thần, không giống với ngươi!

Diệp Huyền ngồi xếp bằng xuống, trong lòng trầm giọng nói:

Cảnh giới chênh lệch quá lớn, cho dù thân có thần trang, cũng không cách nào bù đắp.

Diệp Huyền đen mặt lại:

- Nói, tưởng như rất dễ, nhưng cũng không phải dễ dàng như vậy. Đối với nhiều người mà nói, giữa bình phàm và thành đạo, khoảng cách rất xa, nhưng cũng có vài người, giữa bọn hắn và đạo, chỉ cách có một bước. Giữa thiên địa này, có không ít người như thế.

Giản Tự Tại đột nhiên nói:

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó trầm giọng nói:

Diệp Huyền ngây ngẩn cả người, sau đó nhếch miệng:

Giản Tự Tại nói khẽ:

Cảm thụ Nguyên Lực!

Diệp Huyền: "..."

Trầm mặc một hồi, hắn không suy nghĩ nhiều nữa, tiếp tục ngưng tụ, dần dần, điểm đen trong lòng bàn tay của hắn càng lúc càng lớn, cho tới bây giờ, đã lớn chừng ngón cái, mà bên trong điểm đen này, ẩn chứa một cỗ lực lượng.

Giản Tự Tại trầm mặc một lát, sau đó nói:

Giản Tự Tại nói:

- Giản cô nương, vậy ngươi nói xem, là từng bước một đi tới thành thần, hay là một bước thành thần lợi hại hơn?

Diệp Huyền biến sắc:

Diệp Huyền khẽ gật đầu, tiếp tục ngưng tụ, rất nhanh, trong lòng bàn tay của hắn xuất hiện một vòng xoáy màu đen, mà theo vòng xoáy màu đen này xuất hiện, không gian xung quanh đột nhiên rung động, cùng lúc đó, không gian trước mặt hắn vậy mà bắt đầu mờ đi!

- Không có chỗ nào không đúng, tiếp tục.

- Ngươi hỏi những thứ này có ý nghĩa sao? Tóm lại, ngươi chỉ cần hiểu rõ một điều là được, đó chính là hiện tại ngươi rất yếu, vô cùng yếu, hiểu chưa?

Vẻ mặt Diệp Huyền có chút ngưng trọng, bởi vì hắn cảm giác được cỗ lực lượng này có chút không đúng, nhưng rốt cục kỳ lạ ở chỗ nào, hắn cũng không rõ ràng lắm.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Giản cô nương, có chỗ nào không thích hợp sao?

Một lát sau, Diệp Huyền mở ra tay phải, sau đó nhẹ nhàng nắm lại, trong nháy mắt, không gian khẽ run lên...

Nguyên Lực không phải màu tím sao?

Nhìn thấy điểm đen này, Diệp Huyền lập tức ngây ngẩn cả người.

Sau nửa canh giờ, trong lòng Diệp Huyền vui vẻ, bởi vì hắn cảm nhận được một cỗ năng lượng thần bí, hắn vội vàng lợi dụng không gian chi lực ngưng tụ nó, rất nhanh, trong lòng bàn tay của hắn xuất hiện một điểm đen lớn chừng hạt gạo.

- Giản cô nương, đây là có chuyện gì!

Giản Tự Tại trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Âm Linh Chi Khí!

Diệp Huyền vội vàng nói:

- Âm Linh Chi Khí là thứ gì?

Giản Tự Tại nói:

- Chính là âm khí do người chết phát ra, có không biết bao nhiêu người đã chết ở nơi này, tụ tập vô cùng vô tận Âm Linh Chi Khí, mà khí này, là loại linh khí có tính ăn mòn cường đại nhất trong thiên địa này ngoại trừ tử khí.

Diệp Huyền liên lục lui về phía sau, bởi vì không gian trước mặt hắn đã bắt đầu biến mất từng chút từng chút, cực kì khủng bố!

Giản Tự Tại lại nói:

- Vô Gian luyện ngục này có rất nhiều Âm Linh Chi Khí, ngươi có thể ngưng tụ chúng thành Âm Linh Khí kiếm, ngày sau đối địch với người, sử dụng những Âm Linh Khí kiếm này như phi kiếm, Âm Linh Chi Khí là khí, so với phi kiếm bình thường có khác biệt rất lớn, sử dụng sẽ có hiệu quả đặc biệt.

Giản Tự Tại nói:

- Đa tạ Giản cô nương chỉ bảo.

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Âm Linh Chi Khí, tính ăn mòn cực cường, cả bản nguyên không gian cũng có thể ăn mòn được, nếu ngươi có thể chưởng khống tốt, cho dù không sử dụng Vô Địch Kim Thân và Chư Thần Bộ, ngươi cũng có thể chém giết Vô Thượng Chi Cảnh. Trọng yếu nhất, chính là sau khi ngươi nắm giữ Âm Linh Chi Khí này, nếu tiếp tục nắm giữ Nguyên Khí, cả hai hợp nhất, sẽ có kinh hỉ.

Giản Tự Tại nói:

Nhìn thấy đoàn Âm Linh Chi Khí này biến mất, Diệp Huyền lập tức thở dài một hơi, hắn lau mồ hôi lạnh trên trán:

- Giản cô nương, Âm Linh Chi Khí này quả thực có chút khủng bố.

Giản Tự Tại nói:

- Phía trên Nguyên Cảnh là Vô Thượng Chi Cảnh, nhưng rất ít người biết, giữa Nguyên Cảnh và Vô Thượng Chi Cảnh, còn có một cảnh giới ẩn giấu, chính là Âm cảnh. Nguyên Khí chí dương, Âm Khí chí âm, bây giờ ngươi đánh bậy đánh bạ nắm trong tay loại Âm Linh Chi Khí này, đối với ngươi mà nói, kỳ thật là một chuyện tốt.

Diệp Huyền vội hỏi:

- Âm Linh Chi Khí lợi hại, hay là Nguyên Khí lợi hại?

Giản Tự Tại nói:

- Ngươi đoán!

Diệp Huyền: "..."

Diệp Huyền nỗ lực để bản thân trấn định lại, tay phải của hắn khẽ nâng lên, sau đó bắt đầu chậm rãi nắm chặt, dần dần, đoàn Âm Linh Chi Khí trước mặt hắn kia bắt đầu chậm rãi thu nhỏ, cho đến khi biến mất.

- Ngươi ngưng tụ thế nào, điều khiển giống thế đó!

Giản Tự Tại nói:

- Điều khiển thế nào?

Diệp Huyền vội vàng nói:

- Điều khiển chúng nó!

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Hiểu rõ!

Nói xong, hắn bắt đầu chậm rãi ngưng tụ những Âm Linh Chi Khí này, chỉ chốc lát, một thanh kiếm xuất hiện trước mặt hắn, một thanh kiếm màu đen nhánh!

Âm Linh Khí kiếm!

Cả thanh kiếm dài khoảng ba thước, không có chuôi kiếm, toàn thân đen kịt, quanh thân tản ra một cỗ khí tức cực kỳ âm lãnh.

Vẻ mặt Diệp Huyền ngưng trọng, bởi vì chuôi kiếm này vô cùng nguy hiểm, ngay cả bản thân hắn cũng không dám chạm vào, trừ phi thi triển Vô Địch Kim Thân, bằng không, dù cho thân thể của hắn từng đạt được long huyết thối luyện cũng không chịu nổi Âm Linh Chi Khí ăn mòn.

Diệp Huyền cẩn thận thu chuôi Âm Linh Khí kiếm này vào bên trong Giới Ngục tháp, vừa mới tiến vào Giới Ngục tháp, Tiểu Linh Nhi đã bay tới, nhưng mà, vừa nhìn thấy chuôi kiếm này, sắc mặt nàng bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn, sau một khắc, nàng đột nhiên oanh ra một quyền.

Oanh!

Thanh kiếm kia trực tiếp bị oanh bay!

Tiểu Linh Nhi còn muốn xuất thủ, Diệp Huyền vội vàng ngăn nàng lại:

- Tiểu Linh Nhi ngươi muốn làm gì!

Tiểu Linh Nhi nhìn thoáng qua thanh kiếm kia, vẻ mặt có chút lạnh:

- Khí tức tà ác!
Bạn cần đăng nhập để bình luận