Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3265: Để nàng đi

Diệp Huyền thấy hơi gượng gạo!

Hắn biết, hiện giờ hắn còn kém Thanh Nhi rất nhiều!

Thanh Nhi đột nhiên nói: "Phải từ từ!"

Thực ra với Diệp Huyền thì thế thôi, chứ nếu là người khác nàng cũng chẳng thèm phí lời!

Bảo nàng thảo luận mấy thứ thấp kém như vậy ư?

E là chán sống rồi!

Diệp Huyền gật đầu: "Ta hiểu rồi! Thế Thanh Nhi này, chúng ta nói về không gian đi!"

Thanh Nhi nghĩ ngợi một lát rồi xoè tay ra, trong lòng bàn tay nàng đột nhiên xuất hiện một dải Thời Gian Duy Độ: "Ngươi có nhận ra điểm khác biệt của nó không?"

Thanh Nhi giải thích: "Không gian luôn luôn tồn tại, nếu ngươi nhìn kĩ thì sẽ phát hiện, dải Thời Gian Duy Độ trong tay ta là vô hạn!"

Diệp Huyền trầm mặc.

Trên thế gian này cũng chỉ có Diệp Huyền dám nghịch ngợm trước mặt Thiên Mệnh tỷ tỷ vậy thôi.

Thanh Nhi nhìn Diệp Huyền "Chỉ cần ta muốn, Thời Gian Duy Độ Trường Hà của ta có thể bao trùm cả thế giới!"

Diệp Huyền bật cười ha ha.

Tuyệt Trần!

Diệp Huyền quan sát dải Thời Gian Duy Độ kia, sau đó trầm giọng nói: "Ta nhận ra rồi! Có điều ta vẫn muốn nghe Thanh Nhi nói!"

Cũng là Đăng Thiên cảnh nhưng sự chênh lệch này là quá lớn!

Bên trong Giới Ngục tháp, tiểu tháp thở dài một hơi.

Thanh Nhi trợn mắt với hắn: "Nghịch ngợm!"

Nói đoạn, nàng thả tay phải ra. Chỉ trong chớp mắt, dải Thời Gian Duy Độ Trường Hà kia lập tức lớn dần. Cuối cùng, nó bao phủ cả đất trời, bao gồm cả tinh hà vô biên!

Vẻ mặt Diệp Huyền tràn ngập vẻ kinh ngạc: "Đây là?"

Nếu là người khác dám phí lời thì Thiên Mệnh tỷ tỷ sẽ cho luôn câu: Nhà ngươi ở đâu?

Thanh Nhi nói: "Tuyệt Trần chính là thực chất hoá Thời Gian Duy Độ, và cũng chính là thay đổi Thời Gian Duy Độ! Đạt được trình độ này thì tức là ngươi đã hoàn toàn nắm bắt được bản chất của thời gian và không gian!"

Diệp Huyền lại hỏi: "Thanh Nhi, Tuyệt Trần cảnh thì sao?"

Thanh Nhi xoè tay ra, dải Thời Gian Duy Độ Trường Hà kia ngưng tụ thành một thanh kiếm!

Diệp Huyền vội hỏi: "Bao lâu?"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Rất khó đúng không?"

Diệp Huyền: "..."

Diệp Huyền do dự một lát rồi hỏi: "Làm thế nào để nắm được bản chất của thời gian và không gian?"

Diệp Huyền khẽ hỏi: "Khoảng bao lâu?"

Nói đoạn, nàng ngừng lại một cút rồi tiếp tục: "Nếu như ngươi có thể nắm được bản chất của không gian và thời gian, ngươi không những có thể đạt tới vô hạn mà còn có thể đạt tới Tuyệt Trần cảnh luôn."

Uỳnh!

Nhìn tiểu tháp trong tay, Thanh Nhi khẽ dùng lực.

Thanh Nhi đột nhiên xoè tay ra, tiểu tháp trong cơ thể Diệp Huyền bèn rơi xuống tay nàng.

Thanh Nhi không đáp lời.

Thanh Nhi nói: "Ban nãy ta nói sai rồi! Không phải xem thiên phú của từng người mà phải xem nền tảng của từng người. Nền tảng của ca ca không quá tốt, thế nên ngươi cần phải tìm hiểu về bản chất của không gian và thời gian, đồng nghĩa với việc phải bắt đầu từ đầu!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Vậy cũng có nghĩa là cần rất nhiều thời gian, đúng không?"

Thanh Nhi gật đầu.

Thanh Nhi lắc đầu: "Không khó! Có điều cần chút thời gian!"

Thanh Nhi muốn nói lại thôi,

Diệp Huyền lại hỏi: "Nếu là ta thì mất khoảng bao lâu?"

Thanh Nhi nhìn hắn: "Xem thiên phú của mỗi người!"

Tiểu tháp lập tức rung chuyển.

Diệp Huyền vội hỏi: "Chuyện này..."

Tiểu tháp cũng vội lên tiếng: "Tiểu chủ, cứu mạng!"

Diệp Huyền nhìn Thanh Nhi, hắn đang định nói chuyện thì đúng lúc ấy, đất trời xung quanh đột nhiên trở nên hư ảo!

Thanh Nhi phất tay áo, cả đất trời lại bình thường trở lại!

Diệp Huyền thấy hơi hoang mang, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Thanh Nhi đột nhiên đưa tiểu tháp đến trước mặt hắn: "Ta đã cải tạo nó, hiện giờ thế giới bên trong nó đã khác so với bên ngoài!"

Diệp Huyền chớp chớp mắt: "Đã khác ư?"

Thanh Nhi gật đầu: "Trong này tu luyện mười năm thì tương đương với một ngày ở bên ngoài!"

Diệp Huyền kinh ngạc: "Tu luyện mười năm trong này chỉ bằng một ngày bên ngoài?"

Nói đoạn, nàng bèn kéo tay Diệp Huyền đi ra bên ngoài.

Thanh Nhi nói: "Ta để nàng ta quay về tìm chủ nhân của mình rồi!"

Diệp Huyền: "..."

Kiếm Linh lập tức hoá thành một đường kiếm quang và bay đi!

Nói đoạn, nàng bèn phất tay áo.

Diệp Huyền vội nói: "Được!"

Hiện giờ thứ hắn thiếu nhất chính là một vị lương sư!

Mà Thanh Nhi chắc chắn là người thích hợp nhất!

Bởi lẽ hắn học kiếm kĩ và kiếm đạo của Thanh Nhi, để Thanh Nhi dạy hắn thì đúng là quá hợp lí!

Thanh Nhi đột nhiên nói: "Tạo cho ngươi một thanh kiếm!"

Diệp Huyền chớp mắt: "Tạo kiếm?"

Thanh Nhi gật đầu: "Ngươi cần một thanh kiếm thích hợp với ngươi!"

Diệp Huyền xoè tay ra, Kiếm Linh bèn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn: "Thanh kiếm này là cha cho ta!"

Thanh Nhi nhìn Kiếm Linh, nàng lắc đầu: "Thanh kiếm này hợp với hắn ta nhưng không hợp với ngươi! Hơn nữa, mặc dù thanh kiếm này dùng cho ngươi, nhưng người nó nhận làm chủ không phải ngươi, thế nên không cần nó cũng được!"

Thanh Nhi nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Ta sẽ ở bên cạnh ngươi thêm vài ngày, trong vài ngày này ta sẽ hướng dẫn ngươi tu hành."

Diệp Huyền gật đầu: "Ta hiểu rồi!"

Thanh Nhi nói: "Chỉ có thời gian là khác thôi, tốc độ của thời gian trong đó đã bị ta nghịch chuyển rồi!"

Diệp Huyền nhìn tiểu tháp, trầm giọng nói: "Như vậy cũng có nghĩa là hiện giờ thế giới bên trong tiểu tháp không còn giống thế giới bên ngoài của chúng ta nữa?"

Thanh Nhi khẽ gật đầu: "Vốn là có thể nghịch chuyển nhiều thời gian hơn, nhưng cái tháp này không chịu được sức mạnh của ta nên chỉ có thể nghịch chuyển đến mức này thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận