Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 741: Ta Muốn Phóng Đại Chiêu!

Người áo đen nhìn chằm chằm Diệp Huyền, đến chết hắn cũng nghĩ không ra tại sao Diệp Huyền lại không có việc gì!

Diệp Huyền đột nhiên mở ra lòng bàn tay, sau một khắc, một thanh kiếm khí bay ra từ trong lòng bàn tay của hắn, vài chục trượng bên ngoài, một tên người áo đen đang giao thủ với Liên Vạn Lý đột nhiên bay đầu!

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt những tên áo đen giao thủ với Liên Vạn Lý đều đại biến, dồn dập lùi lại nhanh!

Liên Vạn Lý nhìn về phía Diệp Huyền:

- Tốt?

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Tốt!

Nói xong, hắn nhìn về phía Đế Khuyển cách đó không xa, lúc này, Đế Khuyển cũng không còn tiếp tục giao thủ với đầu Ác Kỳ Lân kia, Ác Kỳ Lân đã trở lại bên cạnh Mạc Tà, nhưng mà, ánh mắt của nó vẫn một mực rơi vào trên thân Đế Khuyển và Diệp Huyền, trong mắt vẫn như cũ tràn đầy lệ khí và hung quang!

Nói xong, nó ngẩng đầu nhìn về phía chân trời:

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía không trung, giờ phút này, Vị Ương Thiên và lão giả lưng còng Ma Kha tộc kia vẫn bị vây nhốt như cũ.

Đế Khuyển trầm mặc một lát, sau đó nói:

Địch nhân mới!

Diệp Huyền nói:

Trên không, nam tử trung niên áo bào trắng kia liếc mắt đánh giá Diệp Huyền một hồi, sau đó cười nói:

Đế Khuyển trở lại trước mặt Diệp Huyền:

Nhìn thấy Vị Ương Thiên bị vây nhốt, vẻ mặt Diệp Huyền lập tức trầm xuống.

- Nó so với ngươi, huyết mạch bên nào cao hơn?

- Đầu Ác Kỳ Lân này, huyết mạch hết sức thuần khiết, là chính thống!

- Tiểu tử, ngươi thật giống như lại có địch nhân mới nữa a!

Nói xong, hắn quay đầu:

- Cũng không khác biệt lắm, cho nên, giữa ta và nó không tồn tại áp chế huyết mạch.

- Chẳng phải muốn mở mang kiến thức một chút thiên tài Vị Ương Tinh Vực sao? Ra đi!

Sự tình có chút nghiêm trọng a!

- Quả thực rất yêu nghiệt, tốc độ của phi kiếm này, trong cùng giai sợ là không có mấy người có thể ngăn cản được a!

- Hắn!

- Ngươi chọn đi!

Diệp Huyền nói khẽ:

Nam tử mặc một bộ trường bào màu đen, tóc dài xõa vai, bên hông có đeo một thanh trường đao mang vỏ, mà ở bên cạnh hắn, nữ tử kia mặc một bộ váy lá sen bó sát người, môi hồng răng trắng, rất là xinh đẹp.

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, Liên Vạn Lý ở bên cạnh hắn đột nhiên nói:

Thanh âm vừa dứt, không gian ngoài mười mấy trượng cách đó không xa đột nhiên nứt ra, ngay sau đó, một nam một nữ đi ra.

- Bổn vương thích nhất là đánh nữ nhân!

Diệp Huyền nhìn về phía Liên Vạn Lý, Liên Vạn Lý trừng mắt nhìn:

- Bổn vương tới!

Ánh mắt nam tử rơi vào trên thân Diệp Huyền cùng với Mạc Tà ở phía dưới:

- Ta không đánh, được không?

Đế Khuyển nói:

- Dường như không được, nữ nhân kia chuyên môn tới tìm ngươi!

Bên cạnh hắn, nữ tử kia nhìn về phía Diệp Huyền:

- Đánh sao?

Nhìn thấy một màn này, Diệp Huyền ở phía dưới nhíu mày, bên cạnh hắn, Đế Khuyển nói:

Thanh âm vừa dứt, nàng lướt thẳng xuống phía dưới, tung bay vô cùng chậm, tựa như một đóa bông tuyết từ trên không rơi xuống phía dưới.

Thanh âm vừa dứt, nàng đề đao phóng lên tận trời.

Đế Khuyển nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền trực tiếp xuất ra một đống Tử Nguyên tinh bắt đầu điên cuồng hấp thu.

Chữa thương!

Hiện tại hắn đang muốn chữa thương cho thật tốt, bởi vì hắn phát hiện, tình cảnh hiện tại rất nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm! Đặc biệt là dưới tình huống Vị Ương Thiên bị vây nhốt!

Sự tình rất nghiêm trọng!

Diệp Huyền bắt đầu chữa thương, Đế Khuyển thì thủ hộ bên cạnh hắn, trong tình huống này, khẳng định sẽ có rất nhiều người muốn Diệp Huyền chết.

Mà một bên khác, Tả Thanh bên cạnh Mạc Tà cũng là vọt tới phía nam tử áo đen kia.

Mặc kệ là Diệp Huyền hay là Mạc Tà, giờ phút này, hai người đều cần chữa thương, bởi vì hiện tại, chiến lực của hai người bọn hắn là vô cùng yếu không thể nghi ngờ!

Trên không, nam tử trung niên áo bào trắng nhìn thoáng qua Diệp Huyền và Mạc Tà, sau đó ánh mắt của hắn lại nhìn về phía Vị Ương Thiên và lão giả lưng còng.

Đế Khuyển yên lặng.

- Ngươi cho rằng bọn hắn sẽ bỏ qua ta sao?

Diệp Huyền nói khẽ:

- Đại ca, thật sự đánh không lại a!

Đế Khuyển trầm giọng nói:

Diệp Huyền nhìn thoáng qua Chiến Quân và tên Trọc còn đang chiến đấu ở nơi xa, hắn trầm mặc.

Ngoại trừ mấy người Vị Ương Thiên, ai có thể ngăn cản tia vũ trụ này?

Không ai có thể!

Diệp Huyền cũng một mặt ngưng trọng:

- Đế Khuyển huynh, ngươi chống đỡ được sao?

Đế Khuyển suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Ta có thể chạy trốn.

Diệp Huyền: "..."

Đế Khuyển nhìn về phía Diệp Huyền:

- Có trốn hay không?

Nếu để cho những tia vũ trụ này hạ xuống, toàn bộ Táng Thiên Trường Thành sẽ hóa thành tro tàn trong nháy mắt, không chỉ như thế, tất cả mọi người giữa sân đều sẽ chết!

Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt tất cả mọi người giữa sân đều thay đổi!

Thần pháp sư kia khẽ gật đầu, sau một khắc, hắn bắt đầu lặng yên niệm khẩu quyết, rất nhanh, toàn bộ vùng trời phía chân trời Táng Thiên Trường Thành đột nhiên run lên kịch liệt, ngay sau đó, không gian đột nhiên tầng tầng nứt ra, vô số tia vũ trụ bắn ra từ bên trong những không gian bị nứt ra này!

- Tăng thêm tốc độ!

Nam tử trung niên áo bào trắng quay đầu nhìn về phía một tên Thần pháp sư ở một bên:

Vị Ương Thiên mặt không biểu tình, xung quanh nàng, đai lưng ngọc màu sắc rực rỡ kia đã sắp bị tia vũ trụ kia phá hủy, lão giả lưng còng cũng thế, mặt đại thuẫn màu ám kim kia cũng đã mờ đi.

Nguyên nhân những người này xuất hiện ở đây, có một phần là bởi vì đến tìm Diệp Huyền, bởi vậy, ai cũng có thể trốn, duy chỉ có Diệp Huyền là trốn không thoát!

Mặc kệ hắn chạy trốn thế nào, những người này đều sẽ không bỏ qua cho hắn!

Lúc này, Diệp Huyền đứng lên, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nói khẽ:

- Các ngươi tránh ra một chút, ta muốn phóng đại chiêu!

Đế Khuyển: "..."

Đế Khuyển và Liên Vạn Lý thật sự lui qua một bên!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nhìn tia vũ trụ vô tận kia, hắn biết, lần này không có đường lui!

Liều mạng chiến một trận!

Diệp Huyền đang muốn phóng xuất Giới Ngục tháp, nhưng mà vào lúc này, một nữ tử đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu Diệp Huyền. Nữ tử mặc một bộ áo xanh, bên hông đeo một bao bố nhỏ.

Nhìn thấy nữ tử này, Diệp Huyền sửng sốt, nữ tử này chính là nữ tử vẽ tranh hắn gặp được lúc vừa mới tiến vào Vị Ương Thành.

Tại sao nàng lại tới đây?

Trong đầu Diệp Huyền tràn đầy nghi hoặc.

Trên không, Họa Sư nhìn thoáng qua chân trời, sau một khắc, nàng lấy ra từ bên trong bao bố nhỏ một nghiên mực màu đen, tiếp theo, nghiên mực đen phóng lên tận trời, trong nháy mắt, toàn bộ chân trời đột nhiên xuất hiện một mảnh màu đen!

Mực màu đen này tựa như là mực nước, bao trùm toàn bộ chân trời, cùng lúc đó, mực đen này vậy mà trực tiếp ngăn cản tất cả những tia vũ trụ kia.

Trên không, ánh mắt Đại Tôn kia rơi vào trên thân Họa Sư, trong mắt hắn, là vẻ ngưng trọng.

Sáu tên Thần pháp sư cũng đều nhìn về phía Họa Sư.

Họa Sư ngẩng đầu nhìn về phía Vị Ương Thiên bị nhốt trên không, cười nói:

- Tới trễ!

Thanh âm vừa dứt, nàng đang muốn xuất thủ, mà đúng lúc này, Đại Tôn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, Đại Tôn nhìn Họa Sư:

- Nghĩ đến các hạ hẳn là vị Họa Sư kia!

Họa Sư mỉm cười:

- Là ta!

Đại Tôn cười nói:

- Xin chỉ giáo!

Thanh âm vừa dứt, hắn mở ra lòng bàn tay, trong lòng bàn tay, một điểm ánh sáng lặng yên ngưng tụ, rất nhanh, điểm ánh sáng này càng lúc càng lớn, đến cuối cùng, đã bao phủ cả hắn và Họa Sư.

Mà một bên khác, hai tay Vị Ương Thiên đột nhiên chấn động mạnh một cái.

Ầm ầm!

Chân trời run lên kịch liệt, những tia vũ trụ kia bắt đầu rung động kịch liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận