Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3393. Cái thứ hai thì sao



Chương 3393. Cái thứ hai thì sao




Tiểu An nhìn Diệp Huyền: “Chúng ta nên chia tay rồi!”
Diệp Huyền nhìn nàng: “Ngươi sợ liên luỵ đến ta à?”
Tiểu An nói: “Hiện giờ nếu ta đi thì sẽ không liên luỵ đến ngươi!”
Diệp Huyền nói: “Thế ngươi hồi phục thương thế kiểu gì?”
Tiểu An trầm mặc.
Nơi tốt nhất chính là tiểu tháp của Diệp Huyền!
Bởi lẽ mười năm trong đó bằng một ngày ở bên ngoài!
Chỉ cần ở thêm vài ngày nữa là thương thế của nàng sẽ hoàn toàn khôi phục, không những khôi phục mà nàng còn dư thời gian để tu luyện, bước lên một tầng cao mới!
Phải biết rằng, nàng đã ngủ say mười mấy vạn năm, mà trong khoảng thời gian đó kẻ địch của nàng không hề ngủ, họ đang tu luyện!
Thế nhưng hiện giờ, nếu như nàng không đi thì sẽ liên luỵ đến Diệp Huyền!
Diệp Huyền đột nhiên nhìn Hoả Đức: “Ngươi muốn kéo ta xuống nước, sau đó để Thanh Nhi nhúng tay vào chuyện của các ngươi!”
Hoả Đức gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyền nhìn Hoả Đức: “Ngươi có biết tính tình của Thanh Nhi không?”
Hoả Đức liếc nhìn hắn: “Không biết!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đừng giở âm mưu quỷ kế trước mặt nàng ấy, bằng không ngươi sẽ hối hận đấy!”
Tính kế Thanh Nhi?
Thực ra hắn biết, trí thông minh của Thanh Nhi cũng cực kì kinh khủng, chỉ là nàng không thường chơi trí thông minh!
Với Thanh Nhi mà nói, trí thông minh không thú vị bằng thực lực!
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Hoả Đức, nể tình Tiểu An ta sẽ không giết ngươi! Như lời nàng ta nói, ngươi đi đi!”
Hoả Đức trầm mặc một hồi rồi cung kính hành lễ với Tiểu An, đoạn quay người rời đi.
Diệp Huyền liếc nhìn Hoả Đức biến mất phía xa xa, không biết đang nghĩ gì.
Tiểu An đột nhiên nói: “Hắn ta sẽ không chịu thôi đâu!”
Nói đoạn, nàng nhìn Diệp Huyền: “Ta phải đi đây!”
Diệp Huyền trầm mặc một hồi rồi nói: “Người ở chỗ các ngươi tới đây thì mất bao lâu?”
Tiểu An nói: “Nửa tháng gì đấy!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Thế ngươi có thể ở mười bốn ngày, mười bốn ngày sau ngươi hẵng đi, được chứ?”
Tiểu An liếc nhìn hắn: “Thực ra ngươi muốn giết Hoả Đức, đúng không?”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta muốn giết, bởi vì cái tên đó không phải một người thiện lương. Hắn ta mà đi thì cuối cùng sẽ trở thành một mối hoạ!”
Tiểu An hỏi: “Thế tại sao ngươi không giết?”
Diệp Huyền mỉm cười, nói: “Đương nhiên là vì ngươi rồi!”
Tiểu An nhìn hắn: “Vì ta?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Chẳng phải vì ngươi thì vì ai? Tiểu An, ta không biết trước kia ngươi mạnh như thế nào, thế nhưng lúc gặp ngươi, ta chỉ đơn gian coi ngươi như muội muội của mình. Giờ cũng vẫn như vậy. Ta không muốn vì một Hoả Đức mà ảnh hưởng đến thiện duyên của chúng ta!”
Tiểu An trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Ta cũng muốn giết hắn ta! Thế nhưng ta không xuống tay được! Tất cả những gì hắn ta làm… ta rất xin lỗi! Ta chưa từng nghĩ đến việc lợi dụng ngươi!”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta biết mà!”
Tiểu An nhìn hắn: “Khi ta đi, ta sẽ giúp ngươi giết nữ nhân kia!”
Diệp Huyền lắc đầu: “Ta thả Hoả Đức đi là vì ngươi, chứ không phải muốn trao đổi gì với ngươi!”
Tiểu An nói: “Ta biết! Ta giết nữ nhân kia chỉ đơn giản là bởi ta muốn giúp ngươi, chứ không phải do ngươi đã thả Hoả Đức!”
Diệp Huyền lắc đầu cười: “Chúng ta không nói chuyện này nữa! Ta tu luyện, ngươi trị thương!”
Tiểu An gật đầu: “Ta đi dạo một lát!”
Diệp Huyền đáp: “Được!”
Nói đoạn, hắn bèn quay lại tiểu tháp.
Tiểu An quay người, nàng lập tức biến mất. Khi xuất hiện lại một lần nữa, nàng đã ở trong một tinh vực.
Hoả Đức ở phía trước cách nàng không xa.
Trông thấy Tiểu An, Hoả Đức sững sờ.
Tiểu An nhìn Hoả Đức, nàng không hề phí lời mà phất tay phải, một đường kiếm quang bao trùm lấy Hoả Đức.
Hoả Đức nhìn nàng: “‘Thánh tôn định giết ta sao?”
Tiểu An lắc đầu: “Không giết ngươi nhưng ta sẽ cầm tù ngươi! Nhốt ngươi mười năm! Mười năm sau, ngươi không còn bất cứ uy hiếp gì với hắn nữa!”
Nói đoạn, nàng bèn phất tay phải, bạch quang lập tức bay đến thời không nào đó.
Nhốt Hoả Đức mười năm!
Tiểu An quay người rời đi.
...
Trong tiểu tháp.
Diệp Huyền ngồi xếp bằng trên mặt đất, hắn bắt đầu tu luyện Thần Thể!
Thực ra rất khó.
Phàm thể nhập thần chắc chắn không hề đơn giản, có điều cũng may, có tâm đắc mà Tiểu An để lại nên Diệp Huyền coi như thành công được một nửa!
Hơn nữa, Tiểu An lúc nào cũng có thể chỉ đạo cho hắn!

Trong một tầng mây nào đó, Đoá Nhất yên lặng ngồi. Phía sau nàng ta có một lão giả mặc hắc bào.
Đoá Nhất nói: “Ta phải biết mọi tin tức về Diệp Huyền! Hãy nhớ, mọi tin tức!”
Hắc bào lão giả khẽ hành lẽ: “Ta hiểu rồi!”
Nói đoạn, hắn ta bèn biến mất.
Đoá Nhất chầm chậm nhắm hai mắt lại.
Khoảng một canh giờ trôi qua, hắc bào lão giả lại xuất hiện. Hắc bào lão giả khẽ hành lễ: “Chí tôn, người này không hề đơn giản!”
Đoá Nhất nói: “Nói đi!”
Hắc bào lão giả đáp: “Có hai điều không đơn giản. Thứ nhất, người phía sau hắn không đơn giản. Một nam một nữ, đều là kiếm tu, hai người từng xuất hiện ở hạ giới. Hai người này giết người chưa từng dùng đến đường kiếm thứ hai!”
Đoá Nhất khẽ nói: “Kiếm kĩ của Diệp Huyền có lẽ từ hai người kia mà ra!”
Hắc bào lão giả gật đầu: “Đúng vậy!”
Đoá Nhất lại nói: “Cái thứ hai thì sao?”
Hết chương 3393.



Bạn cần đăng nhập để bình luận