Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1373: Lực lượng phù văn

Trường Phong chỉ nhìn hắn chứ không lên tiếng.

Đúng lúc ấy, A Đại gọi với lại: “Huyền huynh dừng bước!”

Diệp Huyền bèn đứng lại, hắn ngoảnh đầu nhìn A Đại, A Đại mỉm cười: “Huyền huynh, mục đích của chúng ta đều là phát tài. Nếu đã chung mục đích thì mọi người hoàn toàn có thể liên thủ với nhau, dù sao thì mục tiêu của chúng ta đều là Diệp Huyền mà! Ngươi nói xem có đúng không?”

Trường Phong cũng mỉm cười, hắn ta nói: “Huyền huynh, ta không hề có ý gì khác. Ngươi cũng biết đấy, đi ra ngoài thì phải cẩn trọng một chút!”

Diệp Huyền khẽ gật đầu: “Ta hiểu mà! Ba vị, các ngươi định giết cái tên Diệp Huyền kia sao?”

A Đại cười, nói: “Huyền huynh, ngươi nói xem?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Mục tiêu của các ngươi là Giới Ngục tháp?”

A Đại bật cười ha ha: “Thư viện của các ngươi đã hạ lệnh, ai giết được Diệp Huyền thì không những được thư viện ban thưởng mà còn có thể hưởng thụ Ngũ Duy chí bảo cùng với thư viện. Nói thật thì ba người chúng ta cũng động lòng lắm!”

Trên đường đi, Trường Phong đột nhiên nói: “Không thể không nói, không gian của Tứ Duy đúng là yếu ớt thật.”

Diệp Huyền đáp: “Vẫn còn người khác, nhưng mà mọi người không đi cùng với nhau. Mục tiêu của bọn họ đều là Diệp Huyền, thế nên chúng ta phải nhanh, bằng không sẽ bị người khác cướp mất!”

Trông thấy Diệp Huyền rời đi, Trường Phong khẽ nói: “Cẩn thận với người này!”

Trường Phong liếc nhìn Diệp Huyền, hắn ta hỏi: “Huyền huynh, thư viện các ngươi chỉ có ngươi tới thôi sao?’

Diệp Huyền nói: “Chư vị, chúng ta đi thôi! Đi giết Diệp Huyền!”

Diệp Huyền đang định nói thì bỗng hắn nhớ ra điều gì đó, lập tức mỉm cười: “Trường Phong huynh, hình như viện thủ Võ viện của chúng ta không phải Trần Phong Võ đâu?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Thực không dám giấu, ta cũng muốn giết cái tên Diệp Huyền kia. Nếu đã vậy thì chúng ta liên thủ đi?”

Trường Phong bỗng nhiên hỏi: “Viện thủ Võ viện Trần Phong Võ của các ngươi có tới không?”

Nói đoạn, hắn bèn quay người đi về phía xa xa.

Trường Phong liếc nhìn Diệp Huyền, hắn ta cười: “Được!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Thế giới cấp thấp mà!”

Diệp Huyền cũng mỉm cười: “Trường Phong huynh không phải cẩn thận bình thường thôi đâu!”

Nói đoạn, ba người bọn họ cũng đi theo.

Trường Phong siết chặt nắm đấm: “Hết cách thôi, ra ngoài thì phải cẩn thận hơn một chút mới được! Ban nãy ta thăm dò vậy thôi chứ không có ác ý gì đâu, mong Huyền huynh đừng để bụng!”

Viện thủ Võ viện!

Trường Phong bật cười ha ha: “Đúng vậy đúng vậy, ta nhớ nhầm rồi. Viện thủ Võ viện của các ngươi là Mục Vân Tức, Trần Phong Võ là viện thủ đời trước!”

Ở phía xa xa, Lý Vân Khởi bỗng mỉm cười, hắn ta bước tới, liếc mắt nhìn mấy người Trường Phong và nói: “Hóa ra là người của Thanh Vân tông, đúng là trùng hợp quá nhỉ!”

Liên Thiển đáp: “Ngươi cho rằng ta biết hắn ta?”

Lý Vân Khởi mỉm cười: “Đầu của tên Diệp Huyền kia đáng giá lắm, sao ta có thể bỏ lỡ chứ?”

Nói đoạn, hắn lại nhìn về phía xa xa. Diệp Huyền đang định lên tiếng thì đúng lúc ấy, phía không xa có một nam tử xuất hiện. Trông thấy nam tử ấy, hai mắt Trường Phong lập tức híp lại: “Ma Đô Lý Vân Khởi!”

Nghe Lý Vân Khởi nói vậy, sắc mặt mấy người Trường Phong bèn sầm lại.

Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu mà!:

Diệp Huyền bỗng phẫn nộ: “Cao hơn một cảnh giới thì đã làm sao? Chẳng lẽ bốn người chúng ta lại sợ một mình hắn ta ư? Tẩn hắn ta đi chứ!”

Trường Phong liếc nhìn Diệp Huyền, hắn ta truyền âm: “Người này không đơn giản đâu, cảnh giới của hắn ta cao hơn chúng ta một cảnh, chúng ta…”

Lúc này, Diệp Huyền bỗng nhìn bọn họ và nói: “Trường Phong huynh, các ngươi có thể nhịn được không?”

Diệp Huyền thầm hỏi: “Liên Thiển cô nương, ngươi có biết người này không?”

Nói đoạn, hắn ta lại quan sát mấy người Trường Phong rồi bảo: “Xem ra các ngươi cũng tới vì tên Diệp Huyền kia! Tiếc thay, các ngươi không có cơ hội đâu!”

Trường Phong đang định nói gì đó thì Diệp Huyền bỗng lên tiếng: “Tại sao chúng ta lại không có cơ hội?”

Lý Vân Khởi liếc nhìn Diệp Huyền, hắn ta mỉm cười: “Bởi vì các ngươi quá yếu, ha ha!”

Diệp Huyền: “…”

Trường Phong gật đầu, hắn ta liếc nhìn Lý Vân Khởi: “Ngươi cũng tới vì Diệp Huyền sao?”

Diệp Huyền nói: “Cái tên này không đơn giản đâu!”

Nói đoạn, Lý Vân Khởi lại nhếch miệng cười, nụ cười của hắn ta không thiện chí một chút nào cả.

Dứt lời, Diệp Huyền bèn quay người xông về phía Lý Vân Khởi.

Hắn không hề dùng kiếm mà dùng nắm đấm, chĩa thẳng nắm đấm về phía Lý Vân Khởi. Tất nhiên, Diệp Huyền không dùng hết lực, hắn chỉ xuất chưa đến ba phần sức mạnh.

Lý Vân Khởi nhìn Diệp Huyền bằng ánh mắt lạnh lùng, tay phải hắn ta bỗng siết chặt, trên nắm đấm đó bỗng xuất hiện một phù văn. Ngay sau đó, nắm đấm của Lý Vân Khởi tiếp xúc với nắm đấm của Diệp Huyền.

Ấm!

Một tiếng nổ cực lớn vang lên, Diệp Huyền lập tức lùi mạnh về phía sau!

Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Trường Phong trở nên nghiêm trọng: “Lực Lượng phù văn!”

Lý Vân Khởi liếc nhìn phù văn trên đầu nắm đấm của mình, hắn ta mỉm cười: “May mắn có được một lá!”

Nói đoạn, hắn ta nhìn Trường Phong: “Sao nào? Ba người các ngươi không động thủ hả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận