Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 469: Đi Theo Ta Cũng Được

Nữ tử mặc hồng y lạnh lùng nhìn Diệp Huyền:

- Giao nha đầu này cho ngươi! Đối với nàng tốt một chút, ngày sau ngươi sẽ thu được chỗ tốt vô tận!

Diệp Huyền nắm chặt tay Vị Ương Thiên, nói:

- Nếu không còn việc gì nữa, chúng ta đi!

Nói xong, hắn dẫn Vị Ương Thiên quay người rời đi.

Đi tới cửa, Diệp Huyền như nghĩ tới điều gì, đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn nữ tử:

- Tiền bối, có thể giúp ta chút chuyện nhỏ được không, chỉ là một vấn đề nhỏ!

Nữ tử mặc hồng y nhìn qua Diệp Huyền, không nói.

- Nha đầu này… đến cùng là tồn tại cỡ nào?!

Nói xong, nàng trực tiếp biến mất không thấy.

Bên ngoài, Diệp Huyền ngự kiếm bay lên, Vị Ương Thiên ở sau ôm chặt lấy hắn, thời khắc này, nàng đã không còn sợ hãi, ngược lại có chút hưng phấn.

- Coi như ngươi chạy tới khôn cùng tinh vực, việc này, vẫn chưa xong đâu!

Nữ tử mặc hồng y vẫn không nói.

Người tới, chính là Lục tôn chủ!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

Nữ tử mặc hồng y cũng chưa rời Thanh Thương giới, mà đi tới Hộ Giới sơn.

Diệp Huyền nhún vai, sau đó kéo Vị Ương Thiên rời đi.

- Ta thấy vị Lục tôn chủ của Hộ Giới minh rất khó chịu! Tiền bối có thể giúp ta đánh hắn một trận hay không?

Nói xong, nữ tử mặc hồng y lại nhìn qua sơn động, sắc mặt dần trở nên âm lãnh:

Nữ tử mặc hồng y nhìn qua Lục tôn chủ, lãnh đạm nói:

Trong sơn động, nữ tử mặc hồng y trầm mặc hồi lâu, sau đó nói khẽ:

- Ngươi là Lục tôn chủ?

Nữ tử vừa tới Hộ Giới sơn, một nam tử trung niên đã xuất hiện trước mặt nàng.

Lục tôn chủ gắt gao nhìn nữ tử mặc hồng y, ánh mắt hiện vẻ kiêng kỵ!

Một cỗ lực lượng cường đại từ trong tay hắn chấn động ra, không gian xung quanh lập tức uyển chuyển như gợn nước.

Thấy đối phương không nói liền xuất thủ, Lục tôn chủ lập tức trở nên âm lãnh, tay phải đột nhiên ép ngược lại.

Một tiếng nổ lớn kinh thiên vang lên, Lục tôn chủ nháy mắt lui mấy trăm trượng, mà sau khi dừng lại, không gian sau lưng cũng trực tiếp rạn nứt!

- Các hạ là?

Nữ tử mặc hồng y nhìn qua Lục tôn chủ:

Lục tôn chủ khẽ gật đầu:

Xùy!

Vừa nói xong, hai tay nàng lại đưa lên chắp trước ngực, sau đó, lập tức lại chém ra!

- Nhận ủy thác của người khác, tới đây đánh ngươi một trận!

Nữ tử mặc hồng y không nói, trực tiếp đưa tay đè nói. Vừa đè xuống, không gian quanh Lục tôn chủ lập tức vặn vẹo!

Chấn vỡ không gian!

Lục tôn chủ gắt gao nhìn nữ tử mặc hồng y:

- Ngươi là ai, vì sao tới Hộ Giới minh ta?

Oanh!

Oanh!

Nơi xa, Lục tôn chủ biến sắc, vội đánh thẳng tới một quyền.

Mà đúng lúc này, nữ tử mặc hồng y đột nhiên biến mất!

Không gian trước mắt nữ tử mặc hồng y trực tiếp tầng tầng rạn nứt, một cỗ lực lượng cường đại xé rách hết thảy, bức thẳng tới Lục tôn chủ!

Ánh mắt Lục tôn chủ hơi co lại, không dám khinh thường, tay phải vung lên, một cỗ khí tức cường đại từ trong tay bắn ra, cùng lúc đó, hắn bước tới một bước, đưa tay điểm thẳng, không gian trước ngón tay trực tiếp hóa thành một vòng xoáy quỷ dị!

Yên lặng!

Oanh!

Một tiếng nổ vang rung động cả mảnh trời, ngay sau đó, một bóng người nhanh chóng lui sau mấy trăm trượng!

Người này, chính là Lục tôn chủ!

Mà giờ khắc này, khóe miệng Lục tôn chủ đã trào máu tươi.

Lục tôn chủ gắt gao nhìn nữ tử mặc hồng y:

- Là ai nhờ ngươi!

Diệp Huyền cùng Vị Ương Thiên về tới Cổ Vu tộc, hắn trực tiếp đưa Vị Ương Thiên tới thụ ốc của tộc trưởng Cổ Vu tộc.



Nói xong, người kia lập tức biến mất.

- Trước lấy bản nguyên Thanh châu, sau trừ Thương Kiếm tông cùng Diệp Huyền!

Lục tôn chủ trầm mặc một hồi, nói:

- Cũng còn cần mười ngày!

Mà quan trọng nhất là, với tốc độ phát triển kinh khủng hiện tại của Diệp Huyền, không qua bao lâu nữa, Diệp Huyền thành tựu Kiếm tiên, khi đó, sẽ càng khó diệt trừ hơn!

Nghĩ tới đây, Lục tôn chủ ngày càng thêm âm trầm.

Một hồi sau, Lục tôn chủ quay người về đại điện, hai mắt khép lại:

- Người của chúng ta cần bao lâu mới tới?

Trong góc tối, một thanh âm vang lên:

- Nhiều nhất cần mười ngày!

Lục tôn chủ lại hỏi:

- Chuyện Thanh châu còn cần bao lâu?!

Thanh âm kia lại nói:

Vốn đã có biện pháp đối phó nữ tử thần bí, có thể diệt trừ Diệp Huyền, thế nhưng lại có thêm một cái Thương Kiếm tông ra sức bảo vệ hắn!

Diệp Huyền này, Lục tôn chủ hắn đã hận tới thấu xương!

Sắc mặt Lục tôn chủ trở nên khó coi tới cực điểm, một hồi sau, một tiếng rống hận vang động chân trời!

Nói xong, nàng quay người trực tiếp biến mất.

- Hắn là Diệp Huyền!

Nữ tử mặc hồng y không chút biểu tình:

Trong thụ ốc, tộc trưởng Cổ Vu tộc nhìn qua Diệp Huyền:

- Có việc?

Diệp Huyền gật đầu, tiếp đó lấy ra nhẫn mà nữ tử mặc hồng y cho, vừa thấy nhẫn, tộc trưởng Cổ Vu tộc lập tức như bị sét đánh, thân hình cứng ngắc tại chỗ.

Một hồi sau, tộc trưởng Cổ Vu tộc nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi lấy nó từ đâu?

Diệp Huyền đem nhẫn cho Vị Ương Thiên, sau đó nói:

- Một vị tiền bối để lại cho nha đầu này, không chỉ như thế, tiền bối kia còn đem truyền thừa truyền cho nha đầu này!

Nghe Diệp Huyền nói, tộc trưởng Cổ Vu tộc lập tức nhìn về phía Vị Ương Thiên, Vị Ương Thiên nắm chặt tay Diệp Huyền, nàng cũng đang nhìn tộc trưởng Cổ Vu tộc.

Một hồi sau, tộc trưởng Cổ Vu tộc đột nhiên nói:

- Triệu tập toàn bộ trưởng lão.

Chỉ một chốc, đã có hơn mười người tới thụ ốc.

Trong những người này, có tới bảy tên Ngự Pháp cảnh chân chính!

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền thầm có chút kinh hãi, không thể không nói, hắn đã đánh giá thấp thực lực Cổ Vu tộc này!

Tộc trưởng Cổ Vu tộc nhìn qua Diệp Huyền:

- Chúng ta có chuyện muốn thương nghị!

Diệp Huyền đang muốn nói, Vị Ương Thiên lại nắm chặt tay hắn.

Thấy thế, tộc trưởng Cổ Vu tộc trầm giọng:

- Vậy thì ở lại đi!

Nói xong, nàng nhìn qua mọi người xung quanh:

- Nói suy nghĩ của các ngươi đi!

Rất nhanh, đám người bắt đầu thương nghị, thỉnh thoảng lại nhìn Vị Ương Thiên, ánh mắt đầy tò mò.

Chừng một hồi sau, tộc trưởng Cổ Vu tộc đi tới trước mặt Diệp Huyền:

- Chúng ta quyết định lập nàng làm thiếu tộc trưởng Cổ Vu tộc, chờ nàng trưởng thành, tới lúc đó sẽ lập tức trở thành tộc trưởng!

Diệp Huyền nhìn Vị Ương Thiên, nước mắt Vị Ương Thiên lập tức chảy xuống, nàng cứ vậy nhìn Diệp Huyền.

Diệp Huyền vội ngồi xổm xuống:

- Sao đang tốt lại khóc rồi?

Vị Ương Thiên lau nước mắt trên mặt, không nói.

- Muội thấy ta không cần muội nữa đúng không?

Vị Ương Thiên gật đầu.

Diệp Huyền cười nói:

- Nếu muội không muốn ở đây, vậy đi theo ta cũng được!

- Không được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận