Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1194: Chín quá hoá nẫu

Diệp Huyền nhìn Lý Tinh ở phía không xa, hắn nhếch miệng. Tiếp đó, thanh đao trong tay lại vung về phía trước.

Vút!

Sắc mặt Lý Tinh thay đổi, lần này hắn ta không dám tiếp xúc trực tiếp với đao của Diệp Huyền nữa, bởi lẽ hắn ta nhận ra sức mạnh của mình vẫn kém hơn so với Diệp Huyền.

Lý Tinh chọn cách “tốt khoe xấu che”, hắn ta lùi về phía sau, định bụng né tránh đao của Diệp Huyền. Tuy nhiên khi lùi lại, hắn ta lập tức rơi vào thế yếu. Không biết từ lúc nào mà Diệp Huyền đã xuất hiện ngay sau thanh đại đao, hắn cầm thanh đao và nhảy lên, rồi chém xuống.

Vút!

Một đao này như muốn bổ đôi cả mặt đất, khiến người khác khó mà chống đỡ.

Lý Tinh híp mắt, khoảnh khắc ấy đôi mắt của hắn ta ánh lên vẻ hoang mang.

Hắn ta không dám lơ là!

Luồng sức mạnh vô cùng to lớn ào đến khiến cây thương của Lý Tinh chém lệch. Cùng lúc đó, Diệp Huyền thuận thế bổ đao xuống.

Vút!

Ý nghĩ này của Lý Tinh không hề sai, tuy nhiên Diệp Huyền không hề thu lại đao như hắn ta mong muốn. Ngược lại, hắn xoay ngang thanh đao trong tay và chém thẳng về cán thương của Lý Tinh.

Diệp Huyền không hề ngừng tay, thanh đao trong tay hắn vẫn bổ về phía trước.

Hắn ta muốn ép Diệp Huyền phải thu lại đao của mình, nếu như hắn không thu đao thì thương của hắn ta sẽ chiếm ưu thế!

Đao và thương lại chạm vào nhau!

Lý Tinh đạp đất, cơ thể lao về phía trước, cây thương trong tay nhắm thẳng vào cổ họng của Diệp Huyền!

Lưỡi đao vụt qua, không gì cản nổi!

Bởi vì thương của hắn ta rất dài!

Càng dài thì càng mạnh!

Có điều đúng lúc ấy, Lý Tinh lại lùi về phía sau và tránh được!

Hắn ta bắt buộc phải đẩy lùi Diệp Huyền, diệt đao phong của đối phương!

Uỳnh!

Uỳnh!

Lý Tinh thấy vậy, đôi đồng tử của hắn ta co lại, chợt quay phắt người qua, cây thương dài trong tay quét ngang tới!

Lý Tinh chỉ có thể dùng cách này, bởi vì nếu giờ hắn ta lùi tiếp thì sẽ bị áp chế hoàn toàn!

Rất nặng!

Lý Tinh lại hộc máu.

Thấy Diệp Huyền thu đao lại, Lý Tinh lập tức thở phào một hơi, hắn ta liếc nhìn Diệp Huyền rồi nói: “Đa tạ!”

Ở phía xa, Diệp Huyền lại định ra tay tiếp thì Lý Tinh bỗng nói: “Ta nhận thua!”

Trông sắc mặt của Lý Tinh có vẻ không được tự nhiên cho lắm.

Một tiếng vang cực lớn xuất hiện, Lý Tinh lập tức lùi liên tiếp về phía sau. Lần này, hắn ta đã lùi ra tận mép của võ đài.

Diệp Huyền mỉm cười, hắn nói: “Diệp Huyền!”

Nói dễ nghe một chút thì là hành động bất ngờ, nhưng nói trắng ra thì là hành vi bỉ ổi vô sỉ!

Bởi vì ban nãy lúc Diệp Huyền định giới thiệu thì hắn ta đã ra tay rồi…

Hắn ta vừa dứt lời thì thanh đao của Diệp Huyền chỉ cách đỉnh đầu hắn ta tầm mười thước!

Diệp Huyền gật đầu: “Thương pháp của ngươi không tồi, có thời gian thì chúng ta lại luyện tập!”

Lý Tinh gật đầu: “Được!”

Nói đoạn, hắn ta lại liếc nhìn Diệp Huyền: “Xưng hô với ngươi thế nào đây?”

Bởi lẽ ban nãy hắn ta đã bị đao của Diệp Huyền đả thương!

Hắn và đối phương không thù không oán nên không cần thiết phải ra tay nặng. Dẫu sao thì hắn tới đây là để rèn giũa bản thân chứ không phải tới để kết thêm kẻ thù.

Hắn nghĩ ngợi một lát rồi thu đao lại.

Diệp Huyền liếc nhìn Lý Tinh, không ngờ tên này lại nhận thua luôn.

Lý Tinh gật đầu: “Đao pháp của Diệp Huyền rất dũng mãnh, lợi hại vô cùng, có thời gian thì lại tới thỉnh giáo Diệp huynh vậy! Cáo từ!”

Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.

Diệp Huyền tới trước mặt lão giả, lão giả chẳng nói gì, chỉ đưa thẳng hai mươi miếng dị tinh cho hắn nhưng hắn lại lắc đầu: “Ta còn muốn thách đấu tiếp!”

Vẫn còn muốn thách đấu tiếp!

Lão giả híp mắt nhìn hắn: “Ngươi còn muốn đấu tiếp?”

Diệp Huyền gật đầu: “Đấu tiếp chứ!”

Phải chiến đấu!

Hiện giờ hắn đang rất muốn chiến đấu!

Nhất là sau khi kiếm đạo của hắn có bước tiến triển thì hắn lại càng muốn chiến đấu!

Chỉ có chiến đấu thì hắn mới trở nên mạnh hơn được!

Nhất là vào thời điểm hiện tại, không cần sự hỗ trợ bên ngoài, đây là cơ hội tốt nhất để hắn cải thiện!

Bởi vì kiểu cải thiện này không hề có một chút tạp chất nào!

Ví dụ như ban nãy, hắn và Lý Tinh đã giao đấu nhiều lần, nếu như có sự trợ giúp từ bên ngoài, hắn có thể cầm Thiên Tru kiếm. Như vậy thì chắc đối phương còn chẳng đỡ được một nhát kiếm của hắn! Trừ khi đối phương có thần kiếm có thể sánh ngang được với Thiên Tru kiếm.

Còn nếu hắn sử dụng Nhất Kiếm Vô Lượng…

Cứ vậy, trận chiến lại bắt đầu.

Không thể không nói, ngày xưa thực lực của hắn cũng ghê gớm lắm chứ.

Bởi đó không phải thực lực thật sự của hắn, Thiên Tru kiếm đưa cho người khác, Nhất Kiếm Vô Lượng cũng đưa cho người khác, như vậy thì người khác cũng có thể đạt được hiệu quả như hắn đã đạt được!

Do vậy, trừ những sự hỗ trợ này ra, hắn phải có được thực lực thật sự thuộc về mình.

Lão giả đứng trước mặt Diệp Huyền, trầm giọng nói: “Chín quá hóa nẫu đấy.”

Chín quá hóa nẫu!

Diệp Huyền biết lão giả đang muốn nói gì, hắn mỉm cười: “Đa tạ ngươi đã nhắc nhở, cơ mà hiện giờ ta vẫn có thể đánh được! Vẫn chưa đạt đến giới hạn đâu!”

Lão giả liếc mắt nhìn hắn. Hắn ta gật đầu, phất tay phải, một luồng ánh sáng màu lam lại bay ra.

Rất rõ ràng, hắn ta đang tìm một đối thủ cho Diệp Huyền.

Rất nhanh sau đó, một nam tử mặc y phục màu trắng xuất hiện trên võ đài.

Diệp Huyền lắc đầu cười khổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận