Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 715: Bí Thuật

Diệp Huyền sạm mặt lại:

- Tiểu Hồn, ngươi chế giễu ta!

Tiểu Hồn nói:

- Tiểu chủ, ngươi sai! Đừng thấy kiếm này không chút động tĩnh, đó là do kiếm này của ngươi chỉ nhằm vào linh hồn, nếu trước mặt ngươi có người, vậy thêm đặc tính của ta, có thể, một kiếm định linh hồn đối phương. Một kiếm này, chỉ chém hồn, không chém thể. Kiếm kỹ này cùng ta, quả thực như ông trời tác hợp, coi như đối mặt với Tạo Hóa cảnh, nếu đối phương không toàn lực đề phòng, cũng nhất định bị một kiếm này định hồn!

Diệp Huyền ngây người, nói:

- Lợi hại vậy sao?

Tiểu Hồn nói:

- Rất lợi hại, người sáng tạo môn kiếm kỹ này, nhất định lợi hại hơn tiểu chủ rất nhiều rất nhiều rất nhiều rất nhiều…

Dưới ánh trăng, Diệp Huyền lẳng lặng tu luyện, sau khi tu luyện linh hồn, hắn mới phát hiện điểm mạnh chân chính của tiểu hòn!

Đương nhiên, hắn cũng sẽ không khinh thị bất kỳ ai!

Thế là, một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện: Thân thể cùng linh hồn Diệp Huyền cứ một hồi dung hợp, một hồi lại tách ra, Diệp Huyền như hóa thành hai người…

Đặc biệt là thêm Nhất Kiếm Định Hồn, có thể nói, hắn có lòng tin thuấn sát một tên Tạo Hóa cảnh!

Tiểu Hồn: “…”

Đương nhiên, cũng có một vấn đề, đó là khi linh hồn ly thể, thân thể phải cẩn thận tránh bị người hủy đi!

Diệp Huyền vội nói:

Diệp Huyền càng luyện càng hưng phấn, bởi hắn phát hiện, linh hồn cùng thân thể tách lại hợp, có rất nhiều điểm kỳ diệu.

Một hồi sau, Diệp Huyền bắt đầu tu luyện, lần này hắn không đơn thuần luyện linh hồn, mà để linh hồn cùng thân thể đồng thời tu luyện!

- Ngừng ngừng ngừng ngừng… chúng ta không thảo luận vấn đề này!

Năng lực sát thương của Tiểu Hồn với linh hồn lực thực sự quá lớn!

Nhanh!



Đây là điểm hạch tâm của hắn!

Ví như, khi hắn bạt kiếm, linh hồn đột nhiên ly thể, vốn là thân thể xuất thủ, lại đột nhiên biến thành linh hồn xuất thủ, tình huống như thế, nhất định có thể đánh cho đối phương trở tay không kịp.

Bởi vậy, hắn nhất định phải nhanh, đánh cho đối phương không có sức hoàn thủ!

Diệp Huyền đi tới trước mặt Độc Cô Huyên, mỉm cười:

Chính là Độc Cô Huyên!

Hắn không muốn vì bản thân tùy hứng, lại làm tổn thương người thân của hắn!

Nửa tháng sau, đã có rất nhiều cường giả tới Táng Thiên trường thành, đều từ Vị Ương Tinh vực tới.

- Không tính khổ!

Cứ như vậy, từng ngày trôi qua.

Diệp Huyền nói:

- Linh nhi…

Độc Cô Huyên mỉm cười, nói khẽ:

Trừ đó ra, có một người đặc biệt nữa tới.

Độc Cô Huyên vuốt nhẹ gương mặt Diệp Huyền, nói khẽ:

- Thời gian vừa rồi, chắc con phải chịu khổ nhiều lắm a?

Diệp Huyền cười nói:

Trong sơn mạch, vừa thấy Diệp Huyền, Độc Cô Huyên liền nở nụ cười.

Trên đời này, hắn chỉ còn lại hai thân nhân, một là muội muội, người còn lại, chính là nữ tử trước mắt.

Tâm kết của hắn, đã sớm được cởi bỏ!

- Mẹ!

- Linh nhi đã không sao, giờ đang trong kiếm để tu dưỡng hồn phách!

Độc Cô Huyên khẽ gật:

- Ta hiểu, con tiếp tục tu luyện đi!

Diệp Huyền khẽ gật, tiếp tục tu luyện.

Độc Cô Huyên ngồi ở bên, xa xa nhìn Diệp Huyền tu luyện, trên mặt đầy ý cười, như nghĩ tới điều gì, lại thu dần nụ cười, nói khẽ:

- Dương, ngươi thấy không? Con chúng ta rất ưu tú…

Nói xong, nàng cầm một viên ngọc bội thanh sắc, cầm ngọc bội trong tay, ánh mắt nàng có chút ngây dại.

Rất lâu sau, Độc Cô Huyên thu ngọc bội, nói khẽ:

- Ngươi ở đâu…

- Bất kể thế nào, cũng là lúc nên kết thúc.

Bạch tiên sinh khẽ gật:

- Không có nàng, chúng ta cũng có thể đi.

Nữ tử nói khẽ:

- Còn Họa Sư?

Bạch tiên sinh đột nhiên nói:

- Đám dị vực cũng tham gia!

Nữ tử nhìn xa:

- Vì hắn sao?

Bạch tiên sinh gật đầu.

Nữ tử nói khẽ:

- Hắn thế nào?

Bạch tiên sinh nói:

- Thiên phú không tệ, thực lực cũng đã tăng không ít!

Nữ tử khẽ gật, sau đó lại nhìn xa, nơi đó, chính là Ma Kha tộc.

Bạch tiên sinh nói khẽ:

Người này, chính là Bạch tiên sinh!

Bên cạnh nàng, còn có một nam tử trung niên.

Táng Thiên trường thành, nơi nào đó trên thành, một nữ tử lặng lặng đứng đó, gió lướt qua, váy dài bay nhẹ, phong thải yểu điệu.



Độc Cô Huyên cũng không phát hiện, ngọc bội trong tay nàng đột nhiên khẽ rung động.

Nữ tử đột nhiên nhìn xuống, bên dưới không xa, một nam tử đang bay tới Táng Thiên trường thành.

Bạch tiên sinh nói:

- Dị vực! Hẳn là tới tìm hắn!

Nữ tử khẽ gật, đột nhiên khẽ cau mày, Bạch tiên sinh nhìn xuống dưới, cũng hơi nhíu mày.

Bên dưới, nam tử đi tới dưới tường thành, ngẩng đầu nhìn lên, mỉm cười:

- Diệp Huyền có ở đây không?

Thanh âm không lớn, nhưng tựa như mang theo ma lực, cơ hồ toàn bộ Táng Thiên trường thành đều nghe được.

Diệp Huyền cũng nghe!

Trên tường thành, nữ tử không chút biểu tình:

- Người này tu luyện thượng cổ bí thuật.

Bạch tiên sinh gật đầu:

- Đám dị vực này, thực sự tới!

Rất nhanh, đám người tủa ra trên tường thành.

Lúc này, một bóng người đột nhiên nhảy xuống, người này, chính là Chiến Quân, Chiến Quân đánh giá nhìn người tới, nam tử mặc một bộ vân sắc trường bào rộng thùng thình, trên trường bào, có thêu một số hoa văn lạ mắt.

Nam tử nhìn qua Chiến Quân, lắc đầu:

- Ngươi không phải Diệp Huyền!

Chiến Quân lãnh đạm:

- Các ngươi xong chưa? Sao cứ nhằm nhằm một người mà đánh? Tới, ta đánh với các ngươi!

Thanh âm vừa dứt, hắn liền muốn xuất thủ, một thanh âm đã đột nhiên vang lên:

- Để ta tới!

Chiến Quân nghe tiếng nhìn lại, cách không xa, Diệp Huyền chậm rãi đi tới.

Chiến Quân gật nhẹ:

- Cẩn thận chút!

Nói xong, hắn lui qua một bên.

Diệp Huyền nhìn nam tử, nam tử kia cũng mỉm cười:

- Nghe nói kiếm của ngươi rất nhanh!

Diệp Huyền không đáp, chân phải khẽ điểm.

Xùy!

Thân hình hắn trực tiếp hóa thành một đạo hắc tuyến, biến mất tại chỗ, nam tử đối diện hơi híp hai mắt, lòng bàn tay mở ra, một tấm phù triện bay ra, sau đó liền hóa thành một tấm chắn kim sắc.

Lúc này, kiếm của Diệp Huyền cũng đã tới.

Oanh!

Tấm chắn rung lên kịch liệt, Diệp Huyền liên tục lui lại!

Nam tử kia lại kết thủ ấn, sau đó đưa hai tay ra ngoài:

- Khai Thiên môn!

Thanh âm vừa dứt.

Oanh!

Không gian trước mặt Diệp Huyền đột nhiên nứt ra, trong nháy mắt, vô số Ám năng từ trong trào ra, đám Ám năng này như một cái hắc động, vừa mới hiện đã thôn phệ hết thảy.

Diệp Huyền liên tục lui lại, sau khi lui được trăm trượng, hắn phát hiện, không gian bốn phía hắn đột nhiên nứt ra, ngay sau đó, vô số Ám năng tụ tới hắn!

Diệp Huyền dừng bước, chân phải điểm nhẹ, Không Gian đạo tắc lặng yên ngưng tụ giữa mi tâm, quát nhẹ:

- Đóng!

Thanh âm vừa dứt, đám vết nứt đột nhiên khép lại.

Nhìn thấy cành này, nam tử đối diện hơi nhíu mày, mà lúc này, Diệp Huyền đã đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, ánh mắt nam tử hơi co lại, không chọn chống đỡ, mà nói khẽ:

- Thần Hành!

Thanh âm vừa dứt, đã trực tiếp hóa thành một đạo quang mang biến mất.

Diệp Huyền nhíu mày, bởi hiện tại, hắn lại không cảm nhận được đối phương. Đột nhiên, sắc mặt khẽ biến, quay người chém một kiếm, kiếm còn chưa tới, một nắm đấm đã đánh tới ngực hắn.

Ầm!

Diệp Huyền liên tục lùi lại, trước mặt hắn, một tia sáng chợt lóe lên.

Tốc độ thật nhanh!

Diệp Huyền biết bản thân đã không thể tránh khỏi, lập tức đem linh hồn ly thể, lúc này, nắm đấm kia đã kề sát trước ngực hắn, có điều, kiếm của hắn đã chém xuống một cái.

Xùy!

Một cánh tay trực tiếp bay ra!

Ngoài trăm trượng, thân ảnh nam tử kia hiện lên, giờ phút này, sắc mặt hắn đã tái nhợt.

Nơi xa, linh hồn Diệp Huyền đã trở lại trong thân thể, vừa trở lại, khóe miệng đã trào máu tươi. Hắn nhìn về phía nam tử không xa, tốc độ của đối phương thực sự quá nhanh, một kiếm vừa rồi của hắn, vốn là chém về đầu của đối phương, đáng tiếc, lại chỉ chém được một tay!

Trên tường thành, nữ tử nhìn qua Diệp Huyền, nói khẽ:

- Thân thể cùng linh hồn tách rời, thú vị!

Bạch tiên sinh nói khẽ:

- Đúng vậy!

Nam tử nhìn qua Diệp Huyền, giờ khắc này, ánh mắt hắn đã có chút ngưng trọng. Khẽ yên lặng, hai tay lại nắm chặt:

- Thiên Quân!

Thanh âm vừa dứt, hắn đã xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, đấm ra một quyền!

Quyền xuất!

Oanh!

Không gian bốn phía Diệp Huyền lập tức nổ tung!

Lực lượng thật kinh khủng!

Diệp Huyền thầm giật mình, không dám khinh thường, đột nhiên rút kiếm!

Bạt Kiếm Định Sinh Tử!

Một kiếm chém ra.

Oanh!

Diệp Huyền nháy mắt bị đẩy lui trăm trượng, mà hắn còn chưa dừng lại, nam tử kia đã lần nữa xuất hiện, tiếp đó lại một quyền đập tới.

Quyền này đánh ra, không gian xung quanh Diệp Huyền trực tiếp rạn thành hình mạng nhện!

Muốn lui cũng không được!

Diệp Huyền cũng không có ý lui, bởi đối mặt với một kẻ có tốc độ hơn xa, nếu lui, tất sẽ bị đẩy vào bị đọng. Bởi vậy hắn chọn liều mạng với đối phương!

Diệp Huyền rút kiếm chém xuống, có điều, kiếm này đang chuẩn bị chém tới cổ tay đối phương, linh hồn đột nhiên ly thể, nhìn thấy cảnh này, ánh mắt nam tử đối diện ngưng lại, vội thu quyền, bởi một thanh kiếm đã áp sát mi tâm hắn!

Kiếm dài hơn quyền!

Nếu hắn không thu tay, một quyền của hắn có thể đánh nát thân thể Diệp Huyền, thế nhưng kiếm của Diệp Huyền cũng có thể xuyên qua mi tâm hắn.

Hắn không muốn cùng chết với Diệp Huyền, bởi thực sự không đáng, hắn không chủ tu linh hồn, nếu để Diệp Huyền xuyên mi tâm, rất có thể hắn sẽ chết, mà Diệp Huyền thì nhiều lắm là mất thân thể!

Nam tử thu quyền ngăn kiếm.

Oanh!

Diệp Huyền chém ra một kiếm, nam tử lập tức lui lại.

Trên tường thành, nữ tử đột nhiên lắc đầu:

- Người kia thua! Đáng tiếc cho thượng cổ bí thuật!

Bạch tiên sinh nhìn xuống dưới, Diệp Huyền mới chém ra một kiếm, linh hồn lại về lại thân thể, sau đó thân hình hắn đã xuất hiện trước mặt nam tử kia, một kiếm chém xuống.

Nam tử lần nữa giơ tay ngăn cản.

Bành!

Nam tử liên tục lui lại, có điều, lúc này Diệp Huyền đã lại xuất hiện trước mặt hắn, tiếp đó, Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm, nam tử biến sắc, đang muốn ngăn cản, đã thấy một đạo kiếm quang yên lặng xuất hiện phía sau.

Xùy!

Kiếm quang nháy mắt xuyên qua mi tâm nam tử!

Thân thể kia cứng đờ tại chỗ!

Diệp Huyền xuất hiện trước mặt nam tử, nam tử kia gắt gao nhìn Diệp Huyền:

- Rút kiếm là giả, phi kiếm mới là thật!

Diệp Huyền gật đầu:

- Đáp đúng!

Thanh âm vừa dứt, hắn cầm kiếm vẩy ngang.

Xùy!

Đầu của nam tử đối diện trực tiếp bay ra, máu tươi như suối.

Nhìn thấy cảnh này, đám người trên tường thành khẽ nở nụ cười.

Diệp Huyền thu nạp giới trên tay đối phương, trong nạp giới, lại tìm thấy một cuốn cổ thư thật dày, trên cổ thư có bốn chữ: Thượng Cổ Bí Thuật!

Diệp Huyền thu nạp giới, quay người đi lên.

Nhìn thấy cảnh này, đám người trên thành khẽ sửng sốt, Chiến Quân vội vọt tới trước mặt Diệp Huyền:

- Diệp huynh, ngươi muốn làm gì?

Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:

- Lần nào cũng là bọn hắn tới tìm ta, thực sự khiến người bực bội! Lần này, ta muốn đi tìm bọn hắn!

Chiến Quân ngây người, sau đó giơ ngón cái:

- Có dũng khí!

Diệp Huyền cười cười, quay người rời đi, thế nhưng rất nhanh lại trở về.

Chiến Quân không hiểu, hỏi:

- Diệp huynh, ngươi?

Diệp Huyền nghiêm mặt:

- Quên chữa thương, thương lành lại đi!

Chiến Quân: “…”

Trong ánh mắt cổ quái của Chiến Quân, Diệp Huyền quay người biến mất.

Trên tường thành, nữ tử khẽ nói:

- Linh hồn ly thể, phối hợp thân thể… thực sự rất thú vị!

Nói xong, nàng nhìn Bạch tiên sinh:

- Là ngươi dạy hắn?

Bạch tiên sinh lắc đầu:

- Không hắn!

Nữ tử gật đầu:

- Vậy hắn là chính hắn lĩnh ngộ, thực sự có chút ngoài ý liệu của ta.

Nói xong, nàng khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn nơi xa, sau đó lập tức biến mất.

Bạch tiên sinh hơi chút do dự, cuối cùng vẫn không chọn đi theo.

Chỉ một chốc, nữ tử tới cạnh một bờ sông, bên sông, có một nữ tử vác túi đang vẽ tranh trên nước. Trên mặt nước, là một đóa hoa trắng, trắng tinh như tuyết!

Nữ tử này, chính là Họa Sư!

Họa Sư nhìn nữ tử từ xa đi tới, cười nói:

- Lại gặp mặt!

Vị Ương Thiên nhìn Họa Sư trước mặt, cuối cùng lại quay người rời đi.

Họa Sư đột nhiên nói:

- Không thể nói chuyện với Ma Kha tộc sao?

Vị Ương Thiên cười lạnh:

- Nói chuyện? Táng Thiên trường thành có mười vạn tám ngàn bộ thi thể, trong đó có cả bằng hữu của ngươi, ngươi nói ta đi nói chuyện với bọn hắn? Nói cái gì?

Họa Sư nói khẽ:

- Sẽ chết càng nhiều hơn!

Vị Ương Thiên nhìn Họa Sư:

- Họa Sư, hẳn là ngươi nên đi hỏi đám Ma Kha tộc, xem bọn hắn có muốn nghe ngươi hay không.

Nói xong, nàng quay người biến mất.

Bên sông, Họa Sư khẽ than nhẹ, quay người tiếp tục vẽ tranh. Vẽ vẽ mấy nét, tâm tình như có chút loạn, lập tức vung tay phải.

Oanh!

Nước sông lập tức bốc hơi.

Họa Sư nhún vai, quay người rời đi.



Táng Thiên trường thành, trong thạch thất, Diệp Huyền ngồi xếp bằng dưới đất.

Chữa thương!

Diệp Huyền trở lại trong thạch thất của Chiến Quân, bắt đầu chữa thương.

Mà trong đầu hắn, lại hồi tưởng lại tình cảnh chiến đấu vừa rồi.

Thượng Cổ Bí Thuật!

Hắn biết, thứ đối phương thi triển là Thượng Cổ Bí Thuật, không thể không nói, loại bí thuật này thực sự có chút khủng bố, đặc biệt là tốc độ, nhanh tới mức chỉ hai chữ kinh khủng cũng chưa thể hình dung.

Có thể nói, tốc độ của đối phương, không kém hơn tốc độ phi kiếm của hắn là bao!

Nếu như không phải hắn lĩnh ngộ linh hồn nhất kiếm, hắn tuyệt đối không làm gì được đối phương!

Mạnh!

Đối thủ càng lúc càng mạnh hơn!

Lúc này, thanh âm Tiểu Hồn đột nhiên vang lên:

- Tiểu chủ, có thể cho ta xem bản Thượng Cổ Bí Thuật Kia cho ta xem một chút không?

Diệp Huyền nói:

- Đương nhiên có thể!

Nói xong, hắn cầm bản cổ thư kia cho Tiểu Hồn, một hồi sau, Tiểu Hồn trầm giọng nói:

- Cái này căn bản không phải Thượng Cổ Bí Thuật, chỉ có thể tính là bí thuật bình thường, Thượng Cổ Bí Thuật chân chính có thể dẫ động Thiên Địa chi khí, Tinh Hà chi nguyên, thi triển ra đã có thể tùy ý phá hủy một tiểu thế giới. Mà thứ trước mắt, chỉ có thể coi là bí thuật.

Diệp Huyền vội nói:

- Tiểu Hồn, ngươi có biết phương pháp tu luyện Thượng Cổ Bí Thuật?

Tiểu Hồn:

- Không biết!

Diệp Huyền: “…”

Tiểu Hồn lại nói:

- Thượng Cổ Bí Thuật hết sức quỷ hiếm, người thường khó mà thu được! Dù ta có địa vị không thấp trong Minh tộc, có thể tư cách thu được, nhưng ta là một thanh kiếm, cần bí thuật này làm gì? Bởi vậy, ta cũng không có, hì hì!
Bạn cần đăng nhập để bình luận