Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 987: Không Bỏ Được

Một lát sau, Tiểu Thất nói khẽ:

- Diệp thành chủ, ngươi là một người thú vị, da mặt có chút hơi dày.

Nam Cung Uyển nhìn thoáng qua Diệp Huyền,:

- Làm gì có đoạn hơi dày, hắn đã bước tới cảnh giới không biết xấu hổ là gì rồi.

Diệp Huyền còn muốn nói điều gì, Tiểu Thất đột nhiên nói:

- Ta và ngươi đi luyện kiếm đi!

Diệp Huyền trong lòng vui vẻ:

- Được đấy, đi thôi!

Hướng Kình gật đầu:

...

Nam Cung Uyển nói khẽ:

Nghe vậy, mọi người đều cười một tiếng.

Giữa sân, Hướng Kình thấp giọng thở dài:

- Xuất kiếm đi!

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Võ trường.

- Không biết bệ hạ để cái tên này tới làm cái gì!

Tiểu Thất cũng đi ra ngoài.

- Nếu vậy, chỉ cần cho hắn ta đến trước mặt Thiên Đạo đợi một thời gian, Thiên Đạo e là sẽ phải sụp đổ!

Tiểu Thất hai mắt khép hờ, một kiếm đâm ra.

- Bệ hạ nhất định là có thâm ý! Vả lại, Diệp Huyền này cũng không phải là hoàn toàn vô dụng.

Ầm!

Diệp Huyền cùng Tiểu Thất lẳng lặng đứng đấy, Tiểu Thất nhìn Diệp Huyền:

Diệp Huyền gật đầu, sau một khắc, mũi chân hắn điểm nhẹ, cả người trực tiếp bay ra ngoài.

Tốc độ xuất kiếm lúc này của hắn đã nhanh hơn trước rất rất nhiều!

Tiểu Thất hơi hơi nghiêng người, tránh thoát thanh phi kiếm này một cách hoàn mỹ. Nhưng ngay liền lúc này, Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, chém xuống một kiếm.

- Khi một người xuất kiếm, đều sẽ có sơ hở. Nếu có thể nhằm vào sơ hở của hắn, hiển nhiên làm ít hưởng nhiều.

Xùy!

- Bất quá, để có thể chân chính làm được một kiếm phá vạn pháp, rất khó.

Một tiếng nổ vang lên, Diệp Huyền trong nháy mắt trở về chỗ cũ, mà lúc này, một thanh phi kiếm đột nhiên trảm đến trước mặt Tiểu Thất. Tiểu Thất mặt không đổi sắc, tay phải cầm kiếm nhẹ nhàng nhảy lên.

Tiểu Thất nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi cũng làm không được sao?

Diệp Huyền hỏi:

Chuôi phi kiếm kia trực tiếp bị thay đổi vị trí, bay về phía bên phải, thế nhưng sau một khắc, lại một thanh phi kiếm khác âm thầm không một tiếng động xuất hiện ở trước mặt nàng.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Một kiếm phá vạn pháp sao?

Tiểu Thất gật đầu:

Kiếm nhanh như điện!

Diệp Huyền ngừng lại, hắn nhìn Tiểu Thất, nàng nói khẽ:

Bởi vì hắn phát hiện, toàn bộ lực lượng trong kiếm đã bị hóa giải.

Mà Diệp Huyền vừa chém xuống một kiếm này, một thanh kiếm đột nhiên đâm vào chỗ mũi kiếm của hắn. Trong nháy mắt, sắc mặt Diệp Huyền đại biến.

- Ta nói là, với ngươi mà nói thì rất khó. Với ta... Không khó.

Diệp Huyền mặt đen lại, này giời ạ. . .

Tiểu Thất hướng về phía Diệp Huyền:

- Khả năng ngươi không tệ, phi kiếm cũng miễn cưỡng xem như không tồi, đặc biệt là tín niệm về Kiếm đạo và Kiếm ý kia của ngươi, ta chưa từng thấy qua. Đáng tiếc, sự học của ngươi có chút hỗn tạp, thậm chí hơi chút chệch hướng, điều này khiến thực lực ngươi bị giảm đi nhiều. Kiếm đạo của ngươi, cần đơn giản hơn một chút.

Diệp Huyền liền vội hỏi:

- Đơn giản hơn như thế nào?

Lòng bàn tay Tiểu Thất mở ra, một thanh kiếm xuất hiện trong tay nàng:

- Đây là cái gì?

Diệp Huyền trầm giọng đáp:

- Làm sao dung hợp?

Diệp Huyền vui vẻ trong lòng, liền vội hỏi:

- Có khả năng!

Tiểu Thất nhìn thoáng qua Đại Địa đạo tắc, sau đó gật đầu:

- Đây là Đại Địa đạo tắc, có thể dung hợp cùng với kiếm đạo của ta không?

Diệp Huyền mở lòng bàn tay ra, Đại Địa đạo tắc xuất hiện trong lòng bàn tay hắn:

- A. . . Thì ra ngươi cũng không phải là ngu quá mức.

Diệp Huyền:

“…”

Tiểu Thất lại nói:

- Vật bên ngoài của ngươi quá nhiều, mặc dù những đồ vật đó đều rất mạnh, nhưng sẽ khiến kiếm của ngươi trở nên không thuần túy. Kiếm thuân túy sẽ sắc bén hơn! Cho nên, kiếm và những vật đó của ngươi phải được tách biệt ra!

Diệp Huyền hỏi:

- Có thể dung hợp không?

Tiểu Thất suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Ngươi muốn dung hợp như thế nào?

Trong mắt Tiểu Thất lóe lên một tia kinh ngạc:

- Ngươi nói là, lúc ta dùng kiếm, xen lẫn quá nhiều đồ vật khác?

Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Nó chính là kiếm! Nó chính là đơn giản!

Tiểu Thất gật đầu:

- Kiếm!

Tiểu Thất đáp:

- Có thể cho ta mượn sử dụng thử không?

Diệp Huyền gật đầu, đem Đại Địa đạo tắc đưa cho Tiểu Thất, Tiểu Thất liếc mắt đánh giá Đại Địa đạo tắc, nói khẽ:

- Trong này hội tụ lực lượng Địa linh. . .

Nói đến đây, nàng nhìn về phía Diệp Huyền:

- Muốn dung hợp, đầu tiên ngươi phải nắm giữ hoàn toàn nó. Lực lượng Địa linh này, ngươi biết dùng như thế nào sao?

Diệp Huyền lắc đầu.

Nhưng chính vào lúc ấy, Đại Địa đạo tắc trong tay Tiểu Thất khẽ run lên, sau một khắc, một thanh kiếm màu vàng kim xuất hiện ở trước mặt nàng.

Là kiếm do lực lượng Địa linh ngưng tụ thành!

Mà bốn phía, mặt đất bắt đầu rung chuyển, vô số Đại Địa Chi Lực liên tục không ngừng tụ về phía thanh kiếm này.

Cơ hồ là trong khoảnh khắc, toàn bộ Đại Địa Chi Lực của Trật Tự thành đều hội tụ vào bên trong kiếm.

Tiểu Thất đưa kiếm cho Diệp Huyền, Diệp Huyền tiếp nhận kiếm, nhìn về phía Tiểu Thất, ra chiều không hiểu.

Tiểu Thất nói:

- Ngươi chém ra một kiếm này, lực lượng chính là Đại Địa đạo tắc, mà lại là duy nhất.

Diệp Huyền yên lặng.

Tiểu Thất lại nói:

- Ngươi phải hiểu được, đồ vật là của ngươi, kiếm là của ngươi, nếu ngươi mong muốn dung hợp, nhất định phải đi đến một loại cảnh giới, vạn vật đều có thể làm cảnh giới của kiếm, ngươi lấy kiếm là trung tâm, mặc kệ là Đại Địa đạo tắc hay là vật gì khác, cũng chỉ có thể là vật tăng thêm mà thôi.

Nói xong, nàng tiếp nhận Đại Địa Chi Kiếm trong tay Diệp Huyền, lại nói:

- Kiếm này trong tay ta, nó đầu tiên là kiếm, thứ hai mới là Đại Địa đạo tắc.

Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó gật đầu:

- Ta hiểu được.

Tiểu Thất nói tiếp:

- Điều ngươi cần phải làm bây giờ là đơn giản, để cho kiếm của mình trở nên đơn giản. Nếu như bản thân ngươi đủ mạnh, chút vật tăng thêm đó sẽ khiến ngươi trở nên mạnh hơn, còn nếu như ngươi hoàn toàn ỷ lại vào chút lực lượng của những vật kia, chính ngươi sẽ trở nên càng ngày càng yếu.

Diệp Huyền hỏi:

- Làm thế nào để trở nên đơn giản hơn?

Tiểu Thất nói:

- Không dựa vào những thứ đồ ngổn ngang kia của ngươi, làm một tên kiếm tu thuần túy.

Diệp Huyền yên lặng.

Tiểu Thất nói:

- Không bỏ được?

Diệp Huyền yên lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận