Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 2539: Hại người ta

Ở một tinh không nào đó, Đạo Tổ bay trong không trung. Tốc độ của hắn ta nhanh cực kì, nơi hắn ta đi qua, không gian không ngừng chấn động.

Hắn ta đang đi tìm nữ tử váy trắng!

Thực ra hắn ta đã muốn biết nữ tử váy trắng là thần thánh phương nào từ lâu rồi!

Bởi vì nữ tử váy trắng quá thần bí!

Từ trước đến nay nàng chỉ giết người bằng một đường kiếm!

Đúng lúc đó, Đạo Tổ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía xa. Hai mắt hắn ta híp lại: "Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi! Để ta xem xem ngươi giết ta có phải cũng chỉ bằng một đường kiếm hay không!"

Nói đoạn, hắn ta lại tăng tốc độ.

Ở tận cùng của tinh không, tinh quang lấp lánh, thần bí mà an tĩnh.

Nữ tử váy trắng chầm chậm bước đi. Nàng đi rất chậm, chậm như vậy là bởi nàng vẫn chưa thể hoàn toàn cảm nhận được người đó, hay nói chính xác hơn là cảm nhận nguồn gốc của ách nạn chi nhân.

Người có thể thắng trời?

Tinh không cũng giống như võ đạo, không hề có giới hạn, cũng không ai biết điểm giới hạn là ở đâu!

Thế nhân đều đang nghiên cứu về vận mệnh, bao gồm cả chủ nhân của Đạo Kinh. Thế nhưng thực sự có thể nghiên cứu triệt để về vận mệnh sao?

Dù có là nữ tử váy trắng thì cũng không biết.

Thế nhưng cuối cùng nàng vẫn từ bỏ.

Rốt cuộc vũ trụ này lớn đến mức nào?

Rất nhiều người mạnh đến mức có thể thay đổi vận mệnh của mình, thế nhưng ai có thể chắc chắn rằng vận mệnh mà ngươi đã thay đổi kia thực sự là vận mệnh của ngươi?

Nàng đi từ Tam Duy đến Ngũ Duy, thế nhưng tinh không này vẫn không có điểm kết thúc.

Không ai biết cả!

Vận mệnh!

Chỉ có một cách giải thích!

Vũ trụ rộng lớn, vô cùng vô tận.

Ách nạn chi nhân này có mối quan hệ mật thiết với Diệp Huyền!

Thực ra, nàng đã từng thử cưỡng chế chém bỏ ách nạn chi nhân trên người Diệp Huyền. Với thực lực của nàng thì điều này không khó, chỉ cần một đường kiếm là đủ.

Bởi vì nàng nhận ra nếu như bỏ đi ách nạn chi nhân thì Diệp Huyền sẽ chết.

Đạo Tổ nhìn nữ tử váy trắng và mỉm cười: "Tìm ngươi đúng là khó thật đấy!"

Nữ tử váy trắng dừng bước, cách nàng khoảng mười mấy trượng là một nam tử.

Nữ tử váy trắng khẽ nói: "Ngươi muốn biết ta mạnh đến mức nào sao?"

Mà mục đích của nàng là muốn làm rõ bàn tay này rốt cuộc là ai, tìm ra rồi giết.

Nữ tử váy trắng đi về phía hắn ta: "Ta còn chẳng biết thì sao ngươi biết được?"

Vận mệnh như một bàn tay vô hình đang thao túng tất cả trong bóng tối.

Giữa trán hắn ta cò một vết kiếm nho nhỏ!

Đạo Tổ nhìn về phía xa xa, ánh mắt hắn ta trống rỗng.

Dứt lời, nữ tử váy trắng đã xuất hiện ở chỗ cách Đạo Tổ vài vạn trượng.

Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên phía sau nữ tử váy trắng: "Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi!"

Đạo Tổ nhìn nàng: "Đúng vậy!"

Nữ tử váy trắng lắc đầu: "Ngươi phải thất vọng rồi!"

Đạo Tổ nhíu mày: "Ý ngươi là sao?"

Đạo Tổ!

"Mạnh đến mức nào?"

Đạo Tổ khẽ mỉm cười: "Lần này ta tới chỉ có một mục đích, đó chính là xem xem ngươi mạnh đến mức nào!"

Nữ tử váy trắng nhìn Đạo Tổ nhưng không đáp lời.

Nữ tử váy trắng đã xuất kiếm rồi!

Nàng đã xuất kiếm!

Thế nhưng hắn ta lại không biết nàng xuất kiếm khi nào!

Nàng động thủ từ lúc nào vậy?

Đương nhiên, đây không phải điều quan trọng!

Quan trọng là Đạo Tổ đã chết!

Đã thế nữ tử váy trắng chỉ dùng có một đường kiếm!

Đến tận bây giờ Đạo Tổ vẫn không biết nàng mạnh đến mức nào.

Bởi vì nàng chỉ dùng có một đường kiếm!

Trong tinh không, cơ thể Đạo Tổ dần trở nên hư ảo.

Hắn ta cũng muốn kéo Diệp Huyền chết cùng lắm, nhưng mà thực lực lại không cho phép! Nếu đã không thể kéo Diệp Huyền chết cùng thì kéo người khác cũng được...

Không thể báo thù, vậy thì hắn ta sẽ kéo thêm vài người chết cùng!

Câu nói này biến mất theo đồng tiền. Cùng biến mất với nó còn có Đạo Tổ.

Rất nhanh sau đó, một giọng nói vang lên giữa tinh không: "Nữ tử váy trắng... cũng không mạnh đến thế..."

Nói đến đây, hắn ta xòe tay ra, một đồng tiền bèn bay lên.

Tuy nhiên, hiện giờ hắn ta mới nhận ra suy nghĩ đó của mình ngu xuẩn đến mức nào!

Từ trước đến nay dù là Đạo Đình hay là Ám Uyên thực ra đều rất coi trọng nữ tử váy trắng, thế nhưng lúc này hắn ta nhận ra coi trọng của bọn họ thực ra vẫn là xem thường!

Quá xem thường!

Lúc đối diện với nữ tử váy trắng, bọn họ cho rằng nàng cùng lắm cũng chỉ trên Thành Đạo, bởi vì đó đã là cảnh giới cao nhất mà bọn họ có thể tiếp xúc được.

Thế nhưng lúc này hắn ta đột nhiên hiểu ra, nữ tử váy trắng có thể còn mạnh đến mức vượt ngoài tầm nhận thức của bọn họ. Dùng tầm nhìn của bọn họ để đánh giá về nữ tử váy trắng đúng là cực kì ngu xuẩn, bởi vì dù bọn họ có coi trọng nàng đến mức nào thì vẫn chẳng khác gì xem thường nàng.

Nàng đã mạnh đến mức vượt qua tầm nhận thức của họ!

Hắn ta chỉ mới nhận ra điều này khi mà hắn ta chết!

Ngoài ra, hắn ta còn hiểu một điều nữa là tại sao không một ai biết nữ tử váy trắng lại đáng sợ như vậy, bởi vì ai gặp nàng thì người ấy đều đã chết!

Hình như Đạo Tổ nhớ đến điều gì đó, hắn ta khẽ nói: "Diệp Huyền... Ngươi có một chỗ dựa lớn như thế này mà ngươi không nói... Đây chẳng phải là hại người ta hay sao..."

Trước khi tới, hắn ta cho rằng dù không phải là đối thủ của nữ tử váy trắng nhưng hắn ta vẫn có thể thoát thân.

Cười vì bản thân hắn ta là ếch ngồi đáy giếng!

Cười gì ư?

Khoảnh khắc ấy, Đạo Tổ bỗng nhiên bật cười.

Hắn ta biết mình sắp biến mất hoàn toàn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận