Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3961. Ta tên là Dương Diệp! (01)



Chương 3961. Ta tên là Dương Diệp! (01)




Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Tiểu chủ, ngươi nói như vậy, nếu như bị chủ nhân nghe được, ngươi sẽ bị đánh chết!"
Diệp Huyền: "..."
Ở phía xa, Đệ Nhị Tiên nhìn chằm chằm Diệp Huyền: "Nếu ngươi muốn để toàn bộ Nguyên Vũ Trụ chôn cùng ngươi, vậy ngươi hãy giết ta!"
Diệp Huyền đột nhiên hợp hai ngón tay lại chém xuống.
Thanh Huyền Kiếm trực tiếp cắt qua cổ của Đệ Nhị Tiên.
Xoẹt!
Một dòng máu tươi bắn ra.
Hai mắt Đệ Nhị Tiên trợn lên, nàng không ngờ người trước mắt này lại dám giết nàng!
Diệp Huyền cười nói: "Con người của ta, ăn mềm không ăn cứng. Hơn nữa, ta ghét nhất người khác uy hiếp ta!"
Đệ Nhị Tiên nhìn chằm chằm Diệp Huyền: "Ngươi sẽ hối hận!"
Diệp Huyền mỉm cười: "Có lẽ vậy! Nhưng ngươi không nhìn thấy được!"
Nói xong, tâm niệm hắn khẽ động, Thanh Huyền Kiếm trực tiếp hấp thụ hoàn toàn linh hồn của nàng.
Tuy nhiên, ngay khi Đệ Nhị Tiên hoàn toàn biến mất, một luồng huyết quang đột nhiên chui vào giữa lông mày của Diệp Huyền.
Rất yên tĩnh, nhưng giữa lông mày Diệp Huyền xuất hiện một dấu ấn màu máu. Cùng lúc đó, một âm thanh đột nhiên vang lên từ trong đầu Diệp Huyền: "Không cần biết ngươi là ai, không cần biết ngươi xuất thân từ đâu, Đệ Nhị tộc ta sẽ giết hết ngươi và những kẻ liên quan đến ngươi!"
Diệp Huyền hét lớn: "Ta tên là Dương Diệp, nếu như Đệ Nhị tộc có bản lĩnh, cứ việc đến, đến bao nhiêu người cũng được. Ta vô địch, các ngươi tùy ý!"
Im lặng một lát sau, giọng nói kia đột nhiên lần nữa vang lên: "Chờ đó!"
Chờ đó!
Lúc này, Tiểu Tháp nói: "Tiểu chủ, ta cảm thấy ngươi sớm muộn gì cũng sẽ bị chủ nhân đánh chết!"
Diệp Huyền: "..."
Lúc này, Chu Tân xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền. Nàng do dự một chút, sau đó nói: "Sẽ có phiền toái sao?"
Diệp Huyền gật đầu.
Chu Tân im lặng.
Diệp Huyền cười nói: "Sợ à?"
Chu Tân gật đầu: "Gia tộc của người này, hẳn không phải người mà Nguyên Vũ Trụ có thể chọc nổi!"
Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: "Hình như ngươi không sợ!"
Diệp Huyền cười nói: "Ta cũng sợ! Ngươi không thấy được trước đó ta vẫn muốn hòa giải với nàng sao? Nhưng nàng thì không! Nàng nhất định phải cố chấp!"
Chu Tân im lặng một lát, nói: "Có lẽ khi nhỏ đầu của nàng ta đã bị cửa kẹp!"
Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng.
Chu Tân nhẹ giọng nói: "Thật ra, ta rất hiểu nàng!"
Diệp Huyền nhìn Chu Tân: "Vì sao?"
Chu Tân nói: "Trước đó, rất nhiều đệ tử Chu tộc ta cũng giống hệt như nàng, luôn tự cho mình cao quý hơn người khác, nghĩ rằng vì thân phận đặc biệt của mình mà người khác phải phục tùng. Những người như vậy không phải là đầu óc có vấn đề, mà là do họ đã được nuôi dưỡng trong điều kiện quá đặc biệt, được chiều chuộng quá lâu rồi."
Nói đến đây, nàng nhìn Diệp Huyền: "Thật ra, ngươi khiến cho ta rất kinh ngạc!"
Diệp Huyền hơi ngẩn người, sau đó cười nói: "Nói như thế nào?"
Chu Tân nhìn chằm chằm Diệp Huyền: "Lai lịch của ngươi, chắc chắn không kém so với vị Đệ Nhị Tiên này, nhưng trên người của ngươi lại không có nửa điểm kiêu căng. Từ tính cách mà xem, ngươi không giống một nhị đại!"
Diệp Huyền cười nói: "Ta khổ quá!"
Khổ quá!
Chu Tân nhìn thoáng qua Diệp Huyền, không nói gì thêm.
Diệp Huyền lại có chút cảm khái.
Lúc trước cha nuôi thả mình, có lẽ cũng do sợ mình biến thành loại nhị đại vô pháp vô thiên?
Quả thật vậy!
Nếu như mình vừa sinh ra đã ở bên cạnh cha, mình sẽ là người như thế nào đây?
Không có đáp án!
Nhưng người trẻ tuổi, chịu khổ một chút chắc chắn là điều tốt.
Lúc này, Diệp Huyền như nghĩ đến điều gì đó, dẫn Chu Tân rời khỏi chỗ cũ. Lúc xuất hiện lần nữa, hai người đã đi tới quảng trường đá xanh trước đó.
Quả cầu kia vẫn còn!
Diệp Huyền nhìn quả cầu kia, nhẹ giọng nói: "Vậy Vũ Trụ Thư gì đó hẳn là ở trong đó chứ?"
"Đúng vậy!"
Lúc này, một giọng nói truyền đến từ một bên.
Diệp Huyền quay đầu nhìn lại, chính là Đế Minh.
Đế Minh nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau đó nói: "Diệp thiếu, ngươi có thể thu phục quả cầu này."
Diệp Huyền cười nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi đã đi rồi!"
Đế Minh do dự một chút, sau đó nói: "Ta muốn xem thử Vũ Trụ Thư một chút, sau đó mới đi!"
Hắn nhận ra rằng, khi giao tiếp với Diệp Huyền, không nên dùng mưu mẹo, thẳng thắn thì tốt hơn!
Diệp Huyền liếc mắt đánh giá quả cầu kia. Hắn thả ra một sợi thần thức, nhưng sợi thần thức vừa tới gần quả cầu kia lập tức biến mất không chút dấu vết!
Diệp Huyền hơi ngẩn người, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Đế Minh đột nhiên nói: "Diệp thiếu, quả cầu này chắc chắn có linh tính, ngươi thử giao tiếp với nó xem sao!"
Diệp Huyền khẽ gật đầu, hắn đánh giá viên cầu, sau đó nói: "Trò chuyện chút nhé?"
Không có ai trả lời!
Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Tiểu chủ, để ta trò chuyện với nó!"
Nói xong, nó trực tiếp thu quả cầu vào trong Tiểu Tháp.
Diệp Huyền: "..."
Không bao lâu, Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Tiểu chủ, trò chuyện xong rồi!"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Thật sao?"
Tiểu Tháp nói: "Đúng vậy!"
Lúc này, quả cầu đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền. Sau đó, quả cầu mở ra, bên trong có một quyển cổ thư dày. Ngoài ra, hắn còn nhìn thấy một trái tim, nhưng đây là một trái tim màu trắng, hơn nữa, còn đang đập!
Quả cầu kia đột nhiên nói: "Diệp thiếu, chào ngươi!"
Diệp Huyền: "..."
Quả cầu tiếp tục nói: "Ta là Vũ Trụ Chi Tâm, tâm của Nguyên Vũ Trụ. Diệp thiếu, sau này ta sẽ đi theo ngươi."
Nghe xong, Chu Tân và Đế Minh đứng bên cạnh đều tỏ ra vẻ kỳ lạ.
Vậy là thần phục rồi?
Hết chương 3961.



Bạn cần đăng nhập để bình luận