Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 852: Gọi Tiên Tổ!

Lúc này, Nhạc lão lại nói:

- Như thế nào, đã nghĩ rõ ràng hay chưa?

Mục Phong Trần yên lặng một lát, sau đó hắn đột nhiên cười.

Nhìn thấy Mục Phong Trần cười, Nhạc lão lập tức hơi nheo lại hai mắt:

- Mục tông chủ, xem ra ngươi không có ý định giao ra món chí bảo kia!

Nói xong, hắn nhìn về phía Vũ Vấn cách đó không xa:

- Vũ tông chủ, hợp tác đi!

Vũ Vấn lãnh đạm nói:

Vũ Vấn và Nhạc lão cũng khóa chặt Mục Phong Trần, chỉ cần Mục Phong Trần ra tay, hai người bọn hắn sẽ lập tức ra tay!

Nhưng mà vẫn có chút chậm trễ.

Cường giả Võ viện cũng phóng thẳng tới phía đám kiếm tu Mục Phong Trần!

- Dừng lại!

- Giết!

Rất nhanh, cường giả Đạo cảnh của Võ viện và đám người Nhạc lão vội vàng thối lui đến phía sau hai người.

- Đang có ý đó!

Cách đó không xa, mấy đạo tàn ảnh màu đen chợt lóe lên, theo mấy đạo tàn ảnh màu đen này lóe lên, hai tên cường giả Đạo cảnh của Võ viện trực tiếp bay đầu, bên đám người Nhạc lão cũng có hai tên cường giả Đạo cảnh rơi đầu xuống đất!

Thanh âm vừa dứt, phía sau hắn, mười tên cường giả Đạo cảnh vọt thẳng đến những kiếm tu Kiếm tông kia.

Nhạc lão cười cười, nụ cười có chút lạnh lẽo, hắn vung lên tay phải:

Nhưng mà vào lúc này, sắc mặt Vũ Vấn và Nhạc lão đột nhiên đại biến, gần như là đồng thời, hai người gầm thét:

Vũ Vấn nhìn chằm chằm Mục Phong Trần:

Hơn hai mươi tên cường giả Đạo cảnh!

- Đây không phải người Kiếm tông ngươi!

Trong nháy mắt, bốn tên cường giả Đạo cảnh đã ngã xuống!

Mà lúc này, bên cạnh Mục Phong Trần xuất hiện sáu tên người áo đen, sáu tên người áo đen này như ẩn như hiện, toàn thân được bao phủ dưới áo bào đen, vô cùng quỷ dị.

- Vũ tông chủ, mục tiêu của chúng ta chẳng qua chỉ là Diệp Huyền kia, hi vọng là quý viện sẽ không nhúng tay!

- Các ngươi là người phương nào!

- Mục tiêu là Diệp Huyền?

- Xác thực không phải cường giả Kiếm tông ta! Làm sao, chỉ cho phép các ngươi có đồng minh, không cho phép Kiếm tông ta có đồng minh sao?

- Không thể để cho bọn hắn động vào Diệp Huyền!

Mục Phong Trần cười lạnh:

Hiện tại đã là ngươi chết ta sống, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu!

Kỳ thật, sinh tử của Diệp Huyền căn bản không có quan hệ gì quá lớn đối với hai người bọn hắn. Mà sở dĩ bọn hắn muốn bảo đảm Diệp Huyền, chỉ có một mục đích, đó chính là mặc kệ Kiếm tông và những kẻ thần bí này có mục đích gì, bọn hắn đều muốn ngăn cản!

Vũ Vấn gật đầu!

Vũ Vấn nhìn thoáng qua sáu tên người áo đen kia:

Người áo đen nói:

- Võ viện không nhúng tay vào, chúng ta tuyệt sẽ không động thủ với Võ viện!

Vũ Vấn nhìn về phía Nhạc lão, người sau lãnh đạm nói:

Một tên người áo đen cầm đầu đột nhiên nói:

Vũ Vấn cười lạnh:

- Các ngươi cũng vậy!

Nói xong, hắn lại nhìn về phía Nhạc lão:

Hơn nữa, thực lực của Diệp Huyền cũng không yếu!

Người áo đen nói khẽ:

- Đã như vậy, thì Võ viện cứ chôn cùng một chỗ với hắn đi!

Thanh âm của người áo đen vừa dứt, toàn bộ vùng trời Võ viện đột nhiên tối đen lại, sau một khắc, một lỗ đen thật lớn xuất hiện trên vùng trời Võ viện, cùng lúc đó, từng đạo khí tức quỷ dị bạo phát ra từ trong đó!

Bên cạnh Nhạc lão, một tên cường giả Đạo cảnh trầm giọng nói:

- Nên rút lui!

Nhạc lão yên lặng.

Tên cường giả Đạo cảnh kia lại nói:

- Viện quân của chúng ta vẫn chưa tới, liều mạng với bọn hắn lúc này, tuyệt không đáng giá! Hiện tại rút lui, để Võ viện tiêu hao bọn hắn, đối với chúng ta mà nói, là một chuyện tốt!

- Gọi tiên tổ!

Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Kiếm tông:

- Ngươi nghĩ rằng chỉ có các ngươi mới có tiên tổ sao?

Mà lúc này, Mục Phong Trần kia đột nhiên nhe răng cười:

Nhìn thấy một màn này, trong lòng hết thảy cường giả Võ viện ở giữa sân lập tức thở dài một hơi.

Cột sáng màu đen kia trực tiếp vỡ nát, mà đồng thời vỡ nát còn có vòng xoáy khổng lồ kia!

Tận thế!

Ngay cả cường giả Đạo cảnh cũng cảm giác được ngày tận thế tới rồi!

Lúc vừa nhìn thấy cột ánh sáng này, sắc mặt Vũ Vấn đại biến, hắn đột nhiên nhìn xuống phía dưới mà gầm thét:

- Gọi tiên tổ!

Thanh âm vừa dứt, Hách Liên Thiên ở phía dưới cũng gầm thét:

- Gọi tiên tổ!

Yên lặng một chớp mắt, cửa đại điện của Võ Điện, pho tượng nữ tử kia đột nhiên vỡ vụn, sau một khắc, một nữ tử cầm trong tay trường thương xuất hiện trên vùng trời Võ Điện.

Nữ tử nhìn lướt qua bốn phía, ánh mắt có chút mờ mịt, thế nhưng rất nhanh đã trở nên rõ ràng, sau một khắc, nàng ngẩng đầu nhìn lại, nàng nhíu mày, đưa tay bắn một phát!

Oanh!

Theo cột sáng này xuất hiện, vẻ mặt tất cả mọi người giữa sân lập tức thay đổi!

Mà lúc này, vòng xoáy trên không kia đột nhiên xoay tròn, sau một khắc, một cột sáng mang tính hủy diệt bạo phát ra từ trong đó!

Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt Vũ Vấn lập tức trầm xuống.

Thanh âm vừa dứt, hắn và tám tên cường giả Đạo cảnh sau lưng xoay người rời đi.

- Rút lui!

Lúc này Nhạc lão mới gật đầu:

Thanh âm vừa dứt, cửa đại điện Kiếm tông, pho tượng nam tử kia đột nhiên nứt ra, sau một khắc, một tên nam tử thân mặc trường bào màu xanh xuất hiện.

Sau khi nam tử xuất hiện, trong cơ thể Diệp Huyền, một thanh kiếm trên đỉnh Giới Ngục tháp đột nhiên bắt đầu rung động kịch liệt, cả tòa Giới Ngục tháp trong thời khắc này cũng bắt đầu run rẩy!

Run rẩy kịch liệt!

Đó là đang sợ hãi!

Diệp Huyền hoảng hốt trong lòng, sau đó vội vàng nhìn về phía vùng trời Kiếm tông, nơi đó, nam tử áo xanh kia đột nhiên mở hai mắt ra nhìn về phía chân trời, trong mắt hắn, tựa như có một biển máu, mà trong nháy mắt khi hắn mở mắt ra, bầu trời trong phạm vi mấy chục vạn dặm trực tiếp biến thành một màu đỏ như máu...

Nam tử áo xanh vừa mở hai mắt ra, không chỉ toàn bộ chân trời lập tức biến thành một mảnh huyết hồng, một cỗ sát ý cực kỳ cường đại càng bao la mờ mịt khắp bốn phía, dưới sự bao phủ của cỗ sát ý này, hai mắt của tất cả mọi người giữa sân vậy mà bắt đầu chậm rãi biến thành màu đỏ máu!

Sát ý!

Giờ khắc này, trong lòng tất cả mọi người giữa sân đều tràn đầy sát niệm.

Ngay cả cường giả cấp bậc như Mục Phong Trần cũng không chống đỡ được cỗ sát niệm này!

Ngay lúc tất cả mọi người sắp bị cỗ sát niệm này ăn mòn, bên trong Kiếm tông, nam tử áo xanh kia đột nhiên nhắm hai mắt lại.

Vừa nhắm mắt lại, cỗ sát niệm ở giữa sân kia lập tức thối lui tựa như thủy triều, toàn bộ chân trời trong thời khắc này cũng khôi phục như bình thường.

Tất cả mọi người giữa sân nhìn nam tử áo xanh kia.

Lúc này, nam tử áo xanh mở hai mắt ra lần nữa, nhưng mà lần này, trong mắt hắn đã khôi phục như bình thường.

Nam tử áo xanh nhìn về phía Võ viện, cuối cùng ánh mắt hắn rơi vào trên thân tổ sư Võ viện.

Lúc nhìn thấy tổ sư Võ viện, hắn mỉm cười, sau đó bước ra phía trước một bước, bước ra một bước này, đã đi tới trước mặt tổ sư Võ viện.

Lúc này, đám người Mục Phong Trần vội vàng cung kính thi lễ:

- Gặp qua tổ sư!

Nam tử áo xanh liếc mắt nhìn thoáng qua đám người Kiếm tông, khẽ gật đầu, sau đó hắn nhìn về phía nữ tử ở trước mặt, đang muốn nói chuyện, nữ tử đột nhiên lãnh đạm nói:

- Dường như Kiếm tông ngươi muốn diệt Võ viện ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận