Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 401: Giải Tán

Giữa sân, mọi người ngươi một lời ta một lời, có vài người thậm chí còn một mặt tức giận, nếu không phải biết không đánh lại, sợ là đã động thủ.

Diệp Huyền mặt không biểu tình, không nói gì.

Lúc này, Mặc Vân Khởi đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền, hắn hằm hằm liếc mắt nhìn đám người giữa sân:

- Cút! Đều cút nhanh con mẹ nó lên!

Mọi người hung hăng trừng mắt liếc hai người Diệp Huyền, sau đó bước nhanh rời đi.

Lúc này, Mặc Vân Khởi đột nhiên lao ra, bắt lấy một nam tử:

- Mạc Tiết, mẹ nó ngươi cũng đi?

Mạc Tiết, học viên Thương Lan học viện!

Mạc Tiết khẽ thi lễ với Diệp Huyền, muốn nói điều gì, thế nhưng sau cùng cũng không hề nói, bước nhanh rời đi.

Diệp Huyền nói khẽ:

Mặc Vân Khởi tức đến cắn răng, hắn đá mạnh một cước trên thân Mạc Tiết:

- Trong học viện, lại có mười mấy người tự động nghỉ học.

Mặc Vân Khởi đang muốn nói chuyện, Diệp Huyền ở một bên đột nhiên nói:

Theo Diệp Huyền, nếu không thể cùng chung hoạn nạn, vậy sao có tư cách hưởng chung phú quý?

Mạc Tiết có chút e ngại, khẽ cúi đầu:

- Không có việc gì, tùy bọn hắn rời đi thôi. Nguyện cùng chung hoạn nạn với Diệp Huyền ta, ngày khác mới có thể cùng ta chung phú quý!

- Để hắn đi thôi!

- Ta... Gia tộc kêu ta rời đi, ta...

Lúc này, Khương Cửu đi ra, nàng đi tới trước mặt Diệp Huyền, nói khẽ:

Nội thành, ngày càng nhiều người rời đi.

- Mấy người lão tử bồi dưỡng ngươi vô ích! Cút nhanh lên!

Bên cạnh Diệp Huyền, Mặc Vân Khởi giận xanh mặt:

Cùng chung hoạn nạn!

Bởi vậy, khi thấy những người này rời đi, hắn tuyệt không cảm thấy khổ sở, bởi vì, lưu lại, mới là bằng hữu chân chính của Diệp Huyền hắn.

Mặc Vân Khởi cười khổ:

Bạch Trạch khẽ gật đầu:

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Một bên, Kiếm Sở Sở khẽ cười nói:

Bành!

- Những người này, lúc trước biết được trong thành có linh mạch, từng người chạy tới, bây giờ, trong thành có khó, từng người nối nhau rời đi, quá bất con mẹ nó nhân.

- Ngươi nổi điên làm gì!

Sau khi dừng lại, Mặc Vân Khởi căm tức nhìn Bạch Trạch:

Mặc Vân Khởi trực tiếp bị chấn cho lùi lại mười trượng!

- Rất bình thường, người a, dễ chung phú quý, khó chung hoạn nạn. Có điều, đối với Thương Lan học viện ta mà nói, tất cả chuyện này cũng không phải đều là chuyện xấu, ít nhất, lưu lại, đều là bằng hữu chân chính.

Tại chỗ, Mặc Vân Khởi nhìn thoáng qua bóng lưng Diệp Huyền rời đi, nói khẽ:

- Kỳ thật, ta cũng có chút hoảng mẹ nó a! Thế nhưng... Nếu làm huynh đệ, tự nhiên nên cùng nhau đối mặt hết thảy. Dù cho phía trước là vách núi, lão tử cũng cùng nhảy với ngươi!

Lúc này, Bạch Trạch bên cạnh một quyền đánh tới Mặc Vân Khởi, Mặc Vân Khởi biến sắc, quay người đấm ra một quyền.

- Những người này, đi cũng tốt.

- Với ta mà nói, người trong thiên hạ đều rời xa ta cũng không quan hệ, chỉ cần các ngươi vẫn còn, cũng đủ rồi!

Diệp Huyền nhẹ nhàng vỗ vai Mặc Vân Khởi:

- Ta biết điều này, thế nhưng, các ngươi không thấy sao? Cả đám người vừa rồi đều đang trách Diệp thổ phỉ, mẹ nhà hắn, bọn hắn não heo sao? Nếu không nhờ Diệp thổ phỉ, thành này sớm đã bị người đồ con mẹ nó a!

Bạch Trạch nhìn thoáng qua Mặc Vân Khởi:

- Thấy ngươi nói một câu tiếng người, ta cao hứng, cho nên muốn đánh ngươi một quyền!

Mặc Vân Khởi: "..."

Một bên, Kiếm Sở Sở che miệng cười yêu kiều.

Nội thành, ngày càng nhiều người rời đi, ngay cả Thương Lan học viện, cũng có một nhóm học viên rời đi. Mà đối với những học viên này, Thương Lan học viện cũng không ngăn cản.

Ngoài thành, ngày càng nhiều tu sĩ Trung Thổ Thần Châu chạy đến, có điều, Ma tông và Quỷ Tông cũng không hạ lệnh ra tay, không chỉ không hạ lệnh ra tay, phàm là người một mình ra tay, đều đã bị nghiêm trị.

Thế là, toàn bộ đế đô Khương quốc, giờ phút này, ngược lại bình tĩnh lạ thường.

...

Trung Thổ Thần Châu, thượng giới, Tư Đồ gia.

Nói xong, hắn quay người rời đi.

- Ma tông ngươi quy mô xâm lấn Thanh Châu, nghĩ đến là Hộ Giới Minh hứa hẹn gì đó. Có điều, lão phu lắm lời một câu, Hộ Giới Minh này là bản mặt gì, Ma tông ngươi hẳn là rõ ràng, đừng đến lúc đó, đã không đạt được Thanh Châu, ngược lại còn bồi toàn bộ Ma tông.

Lúc này, Tư Đồ Minh lại nói:

Khô Minh Hư híp lại hai mắt, vẻ mặt âm trầm, không biết đang suy nghĩ gì.

- Ngày đó, Lục tôn chủ ngược lại đã ở Vạn Khâu sơn, việc này, ngươi đi tra một chút là biết.

Tư Đồ Minh lại nói:

Khô Minh Hư trầm giọng nói:

- Nhóm người Tư Đồ gia ở Vạn Khâu sơn, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Nghe vậy, Tư Đồ Minh híp lại hai mắt, vẻ mặt có chút bất thiện.

Khô Minh Hư vội vàng nói:

- Tư Đồ huynh, ta cũng không có ác ý. Chỉ muốn biết sự tình đã phát sinh ở Vạn Khâu sơn!

Tư Đồ Minh trầm mặc một lát, nói:

- Vạn Khâu sơn, hai cường giả chân Ngự Pháp cảnh biến mất khó hiểu, còn có mười Vạn Pháp cảnh, cùng với mấy trăm cường giả. Có thể khiến những người này biến mất vô thanh vô tức, đồng thời không để lại một điểm lỗ hổng gió thổi, ngươi cảm thấy ai có thể làm được?

Hộ Giới Minh!

Xuất hiện trong đầu Khô Minh Hư đầu tiên chính là Hộ Giới Minh!

- Nói!

Tư Đồ Minh nhìn thoáng qua Khô Minh Hư:

- Tư Đồ huynh, hôm nay Khô mỗ tới đây, chỉ vì một chuyện, còn xin nói rõ sự thật, Khô mỗ ta vô cùng cảm kích.

Khô Minh Hư ôm quyền với Tư Đồ Minh:

Vùng trời Tư Đồ gia, Tư Đồ Minh nhìn Khô Minh Hư, vẻ mặt có chút cổ quái.

Một ngày này, Tông chủ Ma Tông Khô Minh Hư đột nhiên đến thăm.

Tại chỗ, Khô Minh Hư trầm mặc rất lâu, cuối cùng, hắn quay người rời đi.

Trên đường đi, vẻ mặt Khô Minh Hư âm lãnh, không biết đang suy nghĩ gì.

Qua rất lâu, Khô Minh Hư đột nhiên dừng lại, sau đó thay đổi hướng đi, đi tới Thương Mộc học viện.

Khô Minh Hư gặp được viện trưởng Thương Mộc học viện Lê Khanh.

Hai người trò chuyện một chút, không biết nói tới chuyện gì, Lê Khanh đột nhiên cả giận nói:

- Hộ Giới Minh, tiểu nhân hèn hạ, thứ vô sỉ, chính là rác rưởi đệ nhất Thanh Thương giới ta...

Nói xong, hắn giận dữ phất tay áo rời đi.

Khô Minh Hư nhìn Lê Khanh rời đi, thần sắc bình tĩnh, một lát sau, hắn quay người rời đi.

Giờ khắc này, trong lòng hắn đã có quyết định.

Thương Lan học viện.

Bây giờ, Thương Lan học viện đã có hai mươi học viên rời đi, chỉ còn lại không tới hai mươi sáu người.

Có điều, đáng giá một điều, chính là đạo binh Thương Lan, một người cũng không đi.

Mà toàn bộ đế đô Khương quốc, lộ ra cực kỳ quạnh quẽ, bởi vì hơn phân nửa người trong thành đã đi, cả một số binh sĩ Khương quốc cũng rời đi.

Mà sau khi rời khỏi thành, những người này cũng không rời đi ngay, tất cả đều dựng lên từng lều nhỏ ở ngoài thành, hiển nhiên là đang đợi, chờ Ma tông và Quỷ Tông giải quyết Diệp Huyền xong, bọn hắn lại về thành...

Thương Lan học viện.

Trong một phòng tu luyện dưới mặt đất, Diệp Huyền gặp được đám người Lục Bán Trang, kỳ thật, đám người Lục Bán Trang sớm đã đi tới Thương Lan học viện, có điều, Diệp Huyền cũng không để bọn hắn hấp thụ ánh sáng!

Xem như một loại bảo hộ!

Bởi vì đám người Lục Bán Trang đều có gia tộc của bản thân, nếu hiện tại hấp thụ ánh sáng, khó đảm bảo sẽ không bị Hộ Giới Minh nhằm vào.

Trong phòng tu luyện, Diệp Huyền vung tay lên, bảy nạp giới rơi xuống trước mặt đám người Lăng Hàn, đám người Lăng Hàn nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền cười nói:

- Bên trong, đều là trang bị chân giai thượng phẩm, vừa vặn thích hợp các ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận