Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 562: Có Cốt Khí, Ta Thích!

Sau lưng, Phong Cảnh mỉm cười. Kỳ thực đám trưởng lão ngoại viện bọn hắn cũng muốn tạo quan hệ với thiên tài như vậy, bởi thiên tài như vậy, tiền đồ vô lượng, nếu tạo được mối quan hệ, sau này sẽ thu được chỗ tốt cực lớn.

Đương nhiên, người bình thường thì bọn hắn cũng chướng mắt.

Một hồi sau, Phong Cảnh quay người rời đi. Hiện tại, lão đã thành công gieo một hạt gióng, ngày sau Diệp Huyền này có thể trưởng thành tới mức độ nào, còn nhớ tới ân huệ hôm nay không, vậy là chuyện của sau này.



Chỉ một chốc, Diệp Huyền đã tới Tiếp Dẫn điện, trong điện có một nam tử thanh niên, nam tử này gác chân lên bàn, miệng ngậm bút dài, hừ hừ một tiểu khúc không biết tên.

Diệp Huyền đi tới trước mặt nam tử, nam tử thanh niên ngẩng đầu nhìn lên:

- Mới tới?

Diệp Huyền gật đầu.

- Không có!

Diệp Huyền gật đầu:

- Ba ngàn mai Tử Nguyên tinh!

- Tới hai chiêu?

Diệp Huyền lắc đầu.

Diệp Huyền bản năng đưa tay đỡ.

Nam tử thanh niên lãnh đạm nói:

- Được!

Nam tử thanh niên đưa tay ra:

- Biết quy củ chưa?

Nam tử thanh niên híp mắt lại:

Một tiếng bạo tạc vang lên, Diệp Huyền lui lại chục trượng.

Diệp Huyền lắc đầu:

Rất mạnh!

Nam tử thanh niên liền đặt tay lên bàn, cùng lúc đó chân phải đá qua một cước, một cước này đá ra, không gian rung động kịch liệt, vô cùng dọa người.

Bành!

Nhìn thấy cảnh này, nam tử thanh niên lập tức hứng thú:

- Yếu như vậy? Không phải là mượn quan hệ để tới chứ?

Oanh!

Trong này, thực sự không có người yếu.

- Kiếm tiên?

Diệp Huyền lập tức cảm nhận được, giờ phút này, hắn đã tin lời Phong Cảnh!

Trên lệnh bài, có một chữ “Nội”.

Nam tử thanh niên nhìn qua Diệp Huyền, đưa tay bấm một cái, một mai lệnh bài xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Diệp Huyền gật đầu.

Cách không xa, nam tử thanh niên phủi tay, nhìn qua Diệp Huyền:

Một tiếng bạo tạc vang rền, hai người liên tục lui lại.

Rất nhanh, hai người ngừng lại, nam tử thanh niên nhìn qua nắm đấm, trên tay hiện một vết kiếm, rất sâu, kém chút cắt đứt tay.

Nam tử thanh niên ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền:

Diệp Huyền đưa tay ra, một thanh kiếm xuất hiện trong tay.

Diệp Huyền vừa xuất kiếm, nam tử thanh niên kia liền khẽ híp mắt, ánh mắt hiện vẻ ngưng trọng, lập tức tung quyền đánh tới, quyền xuất, một đạo thú ảnh đột nhiên ngưng hiện.

Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm chém tới!

- Hóa ra là Kiếm tu! Tới, mua hai kiếm cho ta xem!

Tín vật của học viên nội viện!

Nam tử thanh niên lắc đầu:

- Xúi quẩy, một chút chất béo cũng không có!

Nói xong, hắn ngồi lại chỗ ngồi.

Diệp Huyền đột nhiên cười nói:

- Muốn Tử Nguyên tinh?

Nam tử thanh niên nhìn qua Diệp Huyền:

- Thế nào, ngươi muốn cho ta?

Diệp Huyền cười nói:

Hiện hắn còn hơn tám mươi vạn Tử Nguyên tinh, có thể mời rất nhiều cường giả!

Thật con mẹ nó quá rẻ!

Rẻ!

- Với cấp độ của ta, một lần chí ít cần một vạn Tử Nguyên tinh!

Nam tử thanh niên nhìn Diệp Huyền:

- Nếu muốn mời ngươi đánh nhau, mỗi lần cần bao nhiêu Tử Nguyên tinh?

- Đoạt? Đoạt ai?

Diệp Huyền nhún vai:

- Phải xem ngươi có dám hay không.

Nam tử thanh niên nhìn Diệp Huyền:

- Đoạt người trong nội viện?

Diệp Huyền gật đầu.

Nam tử thanh niên lắc đầu:

- Ngươi nằm mơ sao, trong này, không có kẻ nào đơn giản cả.

Diệp Huyền nghĩ một chút, nói:

Nam tử thanh niên hơi ngẩn người:

- Đoạt!

Diệp Huyền mỉm cười:

- Vậy ngươi cảm thấy nên thế nào?

Nam tử thanh niên nói:

- Ngươi yêu cầu quá ít, không đủ nhét kẽ răng.

Diệp Huyền nghĩ một chút, sau đó bấm tay điểm, một mai nạp giới bay tới trước mặt nam tử thanh niên.

Nam tử thanh niên nhìn qua nạp giới, trong nạp giới, vừa vặn có một vạn Tử Nguyên tinh!

Nam tử thanh niên nhìn Diệp Huyền:

- Có ý gì?

Diệp Huyền cười nói:

- Mời ngươi đánh người, sao, dám không?

Nam tử thanh niên trầm mặc trong chớp mắt, sau đó nói:

- Có gì không dám.

Nói xong, hắn thu nạp giới, tiếp đó nhìn Diệp Huyền:

- Tiêu Qua.

Diệp Huyền cười nói:

- Diệp Huyền!

Nói xong, lại như nghĩ tới điều gì:

- Ngươi có quen với những người khác không?

Tiêu Qua nhíu mày:

- Ngươi còn muốn mời thêm người?

Diệp Huyền gật đầu:

- Nếu bọn hắn nguyện ý, vậy đều gọi tới.

Tiêu Qua nhìn Diệp Huyền:

- Rốt cục ngươi muốn làm gì?!

Diệp Huyền nói:

- Đánh nhau, còn chuyện khác thì chớ hỏi nhiều. Đánh một lần, một vạn Tử Nguyên tinh, chỉ đơn giản vậy thôi!

Tiêu Qua nhìn qua Diệp Huyền:

- Chờ chút!

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Ngay khi Tiêu Qua rời đi không lâu, một nam một nữ tới Tiếp Dẫn điện.

Hai người này, Diệp Huyền đều biết, chính là hai người từng tới ngoại viện tìm hắn Bách Linh, Tiêu Tiềm.

Bách Linh nhìn Diệp Huyền, ánh mắt băng lãnh, đang muốn nói. Đúng lúc này Diệp Huyền đã rút kiếm chém thẳng, một đạo kiếm quang như tuyết chém tới.

Hai người Bách Linh biến sắc, không nghĩ tới Diệp Huyền lại trực tiếp xuất thủ, mặc dù vội không kịp chuẩn bị, nhưng Bách Linh phản ứng cực nhanh, cũng không biết nàng xuất thủ thế nào, chỉ thấy một cây hắc tiên trực tiếp đánh lên thân kiếm của Diệp Huyền.

Ầm!

Một tiếng bạo tạc trầm vang. Bách Linh liên tục lùi lại, trực tiếp lui thẳng ra ngoài điện, mà nàng vừa dừng lại, một thanh phi kiếm đã bay tới trước mặt, đúng lúc này, một thanh trường đao cũng bổ lên thân phi kiếm!

Ầm, phi kiếm trực tiếp bị chém bay!

Tiêu Tiềm xuất hiện trước mặt Bách Linh, lạnh lùng nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi thấy ngươi rất mạnh sao? Ngươi…

Nói tới đây, hắn lập tức biến sắc, bởi Diệp Huyền đã đột nhiên vọt tới, ngay sau đó một đạo kiếm quang chém tới.

Tiêu Tiềm thầm kinh hãi, Diệp Huyền xuất thủ không chút dấu hiệu. Hắn cũng không dám nghĩ nhiều, hắn chỉ có thể đưa đao theo bản năng.

Bành!

Diệp Huyền chém xuống một kiếm, Tiêu Tiềm lập tức bị chém bay, trên không, hai thanh phi kiếm lóe lên.

Ánh mắt Tiêu Tiềm co lại, đột nhiên nghiến răng, hai tay cầm trường đao quét qua, một đao quét ra, không gian chấn động, vô cùng bá đạo.

Oanh!

Hai thanh phi kiếm trực tiếp bị chém bay, nhưng Tiêu Tiềm cũng lập tức lui vài chục trượng, hắn vừa dừng lại, khóe miệng lập tức trào máu tươi.

Giờ khắc này, bất kể là Tiêu Tiềm hay Bách Linh, đều vô cùng ngưng trọng.

Thực lực Diệp Huyền, hoàn toàn khác tưởng tượng của bọn hắn.

Mà lúc này, đã có bảy tám người tụ lại, ai nấy đều rất trẻ, rõ ràng đều là học viên nội viện!

Đám người tò mò nhìn Diệp Huyền, bởi Diệp Huyền rất lạ mắt.

Diệp Huyền đi tới trước mặt hai người Bách Linh, nở nụ cười:

- Hai người các ngươi, không phải là muốn liên thủ đánh một mình ta chứ?

Nghe vậy, đám người đều dồn dập nhìn hai người Bách Linh, hai người lập tức trở nên khó coi. Diệp Huyền có chút kinh ngạc:

- Hai người các ngươi thực sự muốn liên thủ?

Tiêu Tiềm gắt gao nhìn Diệp Huyền, cười lạnh:

- Đánh ngươi, cần hai đánh một?

Diệp Huyền cười nói:

- Có cốt khí, ta thích!

Thanh âm vừa dứt, hắn đột nhiên biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện, đã đứng trước mặt Tiêu Tiềm, Tiêu Tiềm lập tức nhìn thấy một mảnh kiếm quang.

Một kiếm này, rất đơn giản, cũng hết sức trực tiếp!

Tiêu Tiềm không tránh, chân phải giẫm xuống, mặt đất ầm ầm vỡ vụn, cùng lúc đó, hai tay cầm đao đột nhiên chém nghiêng.

Oanh!

Một tiếng bạo tạc đinh tai nhức óc ầm vang, ngay sau đó, trong ánh mắt đám người, Tiêu Tiềm kia liên tục lui lại, cùng lúc đó, máu tươi cũng trào ra.

Nhìn thấy cảnh này, đám học viên cùng đưa mắt nhìn Diệp Huyền, trong mắt đều hiện vẻ kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận