Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1161: Không yếu cho lắm

Nữ tử chợt mở lòng bàn tay ra, lúc này Giới Ngục tháp đột nhiên xuất hiện trong tay nàng, nhìn Giới Ngục tháp trong tay, trong mắt nàng lóe lên vẻ kinh ngạc: “Tháp này…”

Diệp Huyền hỏi: “Ngươi biết?”

Nữ tử lắc đầu: “Chưa từng thấy qua, tháp này chắc hẳn không phải vật của vũ trụ này.”

Diệp Huyền gật đầu: “Ngũ Duy vũ trụ!”

“Ngũ Duy!”

Nữ tử nhìn về phía hắn: “Ngũ Duy vũ trụ?”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”

Nữ tử im lặng.

Nữ tử thu lại suy nghĩ, cười đáp: “Ta đã không còn tồn tại nữa, cũng không đúng, chỉ có thể nói là sống bằng một cách khác mà thôi!”

Vẻ mặt của Diệp Huyền nặng nề.

Nói đến đây, vẻ mặt của nàng trở nên lạnh lùng.

Nữ tử cười: “Đất về với đất, bụi về với bụi.”

Nói đến đây, nàng dường như nghĩ đến gì đó mà lắc đầu cười: “Ta không nợ người trong thiên hạ gì cả.”

Diệp Huyền sững sờ.

Diệp Huyền nhìn nàng: “Sao thế?”

Không biết tại sao nhưng hắn rất có hảo cảm với nữ tử trước mặt này, hoặc là nói hắn cảm thấy nữ tử này rất thân thiết.

Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: “Trên người ngươi có đại nhân quả ràng buộc, nhân quả này không chỉ tới từ Tứ Duy mà còn tới từ Ngũ Duy…”

Nữ tử liếc mắt nhìn xung quanh, trong ánh mắt lộ vẻ mê mang: “Đã không phải thế giới quen thuộc nữa…”

Diệp Huyền hỏi: “Vậy lát nữa ngươi sẽ biến mất, phải không?”

Phân thân?

Diệp Huyền hơi do dự, sau đó hỏi: “Ngươi là phục sinh, hay là…”

Diệp Huyền hơi ngây người.

Lúc này, nữ tử cười bảo: “Năm đó sau khi ta đạt đến đỉnh phong, không muốn rời khỏi thế giới đó, nhưng năng lực của ta quá mạnh, thế giới đó không thể chấp nhận được vì thế ta đã chọn tự phân thân, một chia làm bốn, nữ tử váy trắng mà ngươi nói kia chắc hẳn chính là một trong những phân thân của ta.”

Nữ tử váy trắng là phân thân?

Trước Thần Điện, Huyền Hoàng Đại Thế Giới.

Ở một tinh vực chưa biết kia, một nữ tử mặc váy trắng đột nhiên sững lại, nàng dừng bước chân, sau khi im lặng một lúc mới nhẹ giọng bảo: “Ngươi đã đánh đổi rất nhiều, cũng nên gặp hắn một lần!”

Nói đến đây, nụ cười trên mặt nàng dần biến mất.

Nữ tử lại nói: “Chẳng qua, bây giờ nàng ta đã mạnh hơn ta lúc ở thời kỳ đỉnh phong nhất…”

Nữ tử cười hỏi: “Ngươi muốn ta sống?”

Một người mạnh như thế lại là phân thân sao?

Từ một năm đó từ biệt ở khe núi, nàng đã không còn cười nữa.

Nghe thế, khóe miệng của nữ tử chợt cười rộng hơn: “Ta vui lắm, thật đấy!”

Diệp Huyền gật đầu: “Không biết tại sao nhưng ta lại cảm thấy rất gần gũi với ngươi.”

Nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía chân trời, một cái liếc mắt này đã trực tiếp nhìn ra bên ngoài vô số tinh vực.

“Sao vậy?” Diệp Huyền hỏi.

Nữ tử chỉ lắc đầu mà không nói gì cả.

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngươi có thể sống lại không?”

Nói xong, nàng đi về phía xa.

Nữ tử gật đầu: “Hai trong số đó…”

Diệp Huyền trầm giọng bảo: “Ngươi có thể cảm giác được bốn người bọn họ sao?”

Nữ tử thu lại ánh mắt, nàng nhìn về phía Diệp Huyền, cười bảo: “Cũng may, có nàng ta ở đây.”

Mà năm ấy, nàng không muốn rời khỏi thế giới đó chính là vì ở đó có hắn, sở dĩ nàng bảo vệ thế giới đó nhiều năm như vậy, ngoại trừ vì một tâm nguyện nho nhỏ của hắn ra, còn là vì nàng không muốn bất cứ ai phá hủy thế giới ấy.

Vì thế giới ấy từng có hắn!

Mà sở dĩ nàng chọn phân thân, mãi mãi biến mất là vì thế giới đó đã không còn hắn nữa.

Không có hắn, cho dù đến đỉnh phong của kiếm đạo cũng có ý nghĩa gì?

Không biết qua bao nhiêu năm rồi, nàng đã mất đi động lực để theo đuổi kiếm đạo.

Nữ tử thu lại suy nghĩ, nàng lại nhìn về phía tinh vực chưa rõ mà trước đó đã nhìn thấy kia, nàng biết sở dĩ nữ tử váy trắng mạnh như vậy tất cả đều là vì một phần chấp niệm…

Nữ tử váy trắng có động lực, có một mục tiêu theo đuổi!

Lúc này, đột nhiên Diệp Huyền hỏi: “Rốt cuộc nàng ta mạnh cỡ nào?”

Nàng ta này hiển nhiên là để chỉ nữ tử váy trắng!

Nữ tử cười đáp: “Rất mạnh.”

Nói xong, nàng liếc mắt nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt nàng lại rơi lên Giới Ngục tháp: “Trong tháp này có ba luồng khí tức, không yếu cho lắm…”

Không yếu cho lắm!

Diệp Huyền sững sờ, rất nhanh, hắn đã hiểu người mà nữ tử nói là ai.

Tầng tám và tầng chín, chỉ là vẫn còn một người nữa?

Luồng uy áp này hoàn toàn khác hẳn với trước đây, trong nháy mắt nó xuất hiện, trái tim của tất cả những người có mặt ở đó đều run lên, một vài người trong số đó còn trực tiếp quỳ xuống!

Câu này có nghĩa gì?

Lý giải của hắn là trong mắt nữ tử này, tầng thứ tám và tầng thứ chín đều rất yếu…

Lúc này, trong sân vô cùng yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều nhìn nữ tử và Diệp Huyền, đối với cường giả Bắc Cảnh mà nói đây hiển nhiên là một chuyện cực kỳ tốt!

Mà đối với Thần Điện mà nói thì đây lại không phải chuyện tốt đẹp gì.

Lúc này, vẻ mặt của đám cường giả Thần Điện đều cực kỳ nặng nề.

Thực lực của nữ tử này thật sự quá đáng sợ!

Mạnh đến mức khiến người tuyệt vọng!

Ngay lúc ấy, phía chân trời kia đột nhiên rung chyển, rất nhanh, một luồng uy áp đã càn quét tới.

Đương nhiên đây không phải trọng điểm, trọng điểm là ở chỗ “không yếu cho lắm” mà nữ tử nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận