Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 453: Thôn Kiếm!

Nam tử mặc bố y khẽ gật đầu:

- Tới, để ta xem Kiếm hoàng trẻ nhất thanh Thương Giới ta, sẽ mạnh bao nhiêu?

Thanh âm vừa dứt, trường thương trong tay đột nhiên đập xuống đất.

Oanh!

Mặt đất lập tức nổ tung, ngay sau đó, một cỗ thế cường đại áp tới, thế này ngày càng mạnh, mạnh như cuồng phong bạo vũ, khiến đám người xung quanh khó mà thởi nổi!

Diệp Huyền nói khẽ:

- Như ngươi mong muốn!

Nói xong, chân phải điểm nhẹ, thân hình như chuồn chuồn lướt nước, lăng không vọt lên, sau đó lập tức bay tới đỉnh đầu nam tử mặc bố y, chém xuống một kiếm!

Thương ra, tựa như muốn xỏ xuyên thiên địa, thế không thể đỡ!

Một kích kinh thiên vang lên, ngay sau đó, hai nhân ảnh đột nhiên đồng thời bay ra, Diệp Huyền vừa bay ra, hắn đột nhiên buông tay, một khắc sau!

Mà bên dưới, nam tử mặc bố y kia nở nụ cười dữ tợn, tiếp đó, cầm trường thương đâm lên:

Oanh!

Một kiếm hiện, đám người xung quanh lập tức biến sắc!

Nhìn thấy cảnh này, vô số đệ tử Thương Kiếm tông cùng hoan hô!

Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

Nam tử mặc bố y lập tức biến sắc, hắn còn chưa kịp phản ứng, một thanh kiếm đã xuyên qua mi tâm hắn!

Kiếm kỹ này?!

Lần này, hắn không chút ẩn giấu, kiếm này, không chỉ có kiếm thế, còn có Ác Niệm kiếm ý!

Dưới ánh mắt soi mói của vô số người, kiếm thương giao kích!

Lại thắng!

- Thông Thiên Triệt Địa!

Đệ tử Thương Kiếm tông cùng nhìn Diệp Huyền, ánh mắt đầy cuồng nhiệt cùng tôn kính!

Bại!

Thắng!

Nghe vậy, Diệp Huyền lập tức ngây người.

Đúng lúc này, một thanh âm từ trên đỉnh núi vang lên:

Bên dưới, Diệp Huyền dựng thẳng ngón giữa:

Bên dưới, Diệp Huyền vừa tiếp đất, lập tức đưa tay lau máu khóe miệng, sau đó ngẩng đầu nhìn lên:

- Ngươi chắc chắn chứ?

Tôn kính từ nội tâm!

- Nói thế mà ngươi cũng tin? Lão tử đang trêu ngươi đó!

Diệp Huyền ngây người, sau đó nghiêm mặt nói:

Thực sự xuất hiện?

- Hộ Giới minh, từ giờ phút này, Diệp Huyền ra rời Thương Kiếm công, có gì cứ…

- Lục lão nhi, có dám đơn đấu!

Nghe vậy, đám người xung quanh lập tức ồn ào, khiêu chiến Lục tôn chủ?

Đúng lúc này, Lục tôn chủ đột nhiên xuất hiện, hắn từ trên nhìn xuống Diệp Huyền:

- Từ giờ phút này, An Diệp trở thành người dự bị cho vị trí tông chủ đời tiếp theo Thương Kiếm tông!

- Thương Kiếm tông chứa chấp tội nhân, thiên hạ có thể chung diệt!

Mà đúng lúc này, một thanh âm băng lãnh từ xa truyền tới:

Thương Kiếm tông không muốn để hắn rời đi!

Đám người: “…”

Diệp Huyền nói xong, liền quay người rời đi, không chút do dự!

Nhìn thấy cảnh này, Lục tôn chủ đổi sắc liên tục, lạnh lùng nhìn qua Thương Kiếm tông, sau đó quay người biến mất!

Ở lại, tâm tình đệ tử Thương Kiếm tông lại trầm xuống.

Hộ Giới minh!

Lực ảnh hương của thế lực này quá lớn!

Mà giời, Thương Kiếm tông đối kháng với Hộ Giới minh, nếu không lo lắng, vậy khẳng định là giả!

Có điều, nếu nói sợ, vậy không có!

Kiếm tu!

Nói xong, hắn quay người rời đại điện.

- Có thể đi Kiếm chủng quan sát một chút, có lẽ sẽ có niềm vui ngoài ý muốn!

Nói xong, hắn vỗ nhẹ vai Diệp Huyền:

- Nhớ kỹ, hiện ngươi là An Diệp, là đệ tử Thương Kiếm tông, chứ không phải Diệp Huyền, Viện trưởng Thương Lan học viện.

Trần Bắc Hàn cười nói:

Trực giác nói cho hắn biết, Thương Kiếm tông còn có tính toán khác.

Một nam tử trung niên đứng trước mặt Diệp Huyền, người này, chính là tông chủ Thương Kiếm tông, Trần Bắc Hàn.

Trần Bắc Hàn cười nói:

- Ngươi muốn rời Thương Kiếm tông?

Diệp Huyền gật đầu:

- Với ta mà nói, chuyện này là chuyện của ta! Tới Thương Kiếm tông chỉ để học Ngự Kiếm thuật, đương nhiên, ở đây ta không chỉ học được Ngự Kiếm thuật, mà còn học được rất nhiều tri thức Kiếm đạo khác.

Trần Bắc Hàn nói:

- Ngươi cảm thấy, ngươi làm liên lụy Thương Kiếm tông?

Diệp Huyền yên lặng.

Kỳ thực tới giờ, hắn đột nhiên phát hiện chuyện này trở nên phức tạp.

Vân Kiếm phong, đại điện.

Lúc này, Lục tôn chủ xuất hiện, kém chút khiến bọn hắn quên mất Diệp Huyền dùng kiếm thế của Kiếm hoàng.

Lời vừa ra, đám người lập tức an tĩnh.

- An Diệp sư huynh là Kiếm hoàng?

Nhưng đúng lúc này, một người nào đó đột nhiên nói:

Người trong Thương Kiếm tông đều là Kiếm tu, mà đã là Kiếm tu, thường thường đều không biết sợ!

Kiếm mộ chi địa?

Diệp Huyền nghĩ một chút, cuối cùng quyết định đi xem một chút, dù sao cũng không mất gì.

Chỉ một chốc, Diệp Huyền đã tới kiếm trủng của Thương Kiếm tông.

Kiếm trủng nằm trên một ngọn núi độc lập, chính xác mà nói là ở trong lòng núi, cửa vào có một lão giả ôm kiếm, lão giả đang nằm ngáy o o.

Diệp Huyền thi lễ với lão giả:

- Phụng lệnh tông chủ, tới kiếm trủng tìm cơ duyên!

Lão giả không trả lời.

Diệp Huyền nhún vai, sau đó đi thẳng vào.

Kiếm ý!

Vừa đi vào kiếm trủng, hắn liền cảm nhận được một cỗ kiếm ý cường đại, mà cỗ kiếm ý này, không chỉ là một loại, mà là vô số loại kiếm ý khác nhau!

Vô cùng vô tận, tựa như đại hải mênh mông!

Diệp Huyền có chút ngưng trọng, hắn tiếp tục đi tới, rất nhanh, hắn phát hiện từng thanh kiếm một cắm trên đất, nơi này, có rất nhiều kiếm, mà những kiếm ý kia, đều xuất phát từ số kiếm này!

Nhiều!

Vô cùng nhiều!

Hơn nữa, phẩm giai đều không thấp, Thiên giai thấy khắp nơi!

Nội tình!

Diệp Huyền lần nữa thấy được nội tình của thế lực cổ lão mạnh thế nào!

Mặc dù hắn cũng rất giàu có, nhưng so với thế lực cổ lão như Thương Kiếm tông, thực chẳng khác nào tên ăn mày!

Diệp Huyền tiếp tục đi tới, rất nhanh, hắn đã tới khu vực sâu trong kiếm trủng, mà trong này, hắn phát hiện rất nhiều Thiên kiếm thượng phẩm!

Mà hắn cũng phát hiện, kiếm có phẩm giai càng cao, thì kiếm ý ẩn trong đó càng mạnh. Những kiếm ý này, hẳn là kiếm ý sót lại của chủ nhân trước của kiếm!

Nhìn tới đây, Diệp Huyền đột nhiên hơi xúc động.

Nếu như ngày nào đó hắn thân tử đạo tiêu, sợ là cũng chỉ để lại một sợi kiếm ý, chờ người sau tới quan sát….

Diệp Huyền lắc đầu, loại trừ suy nghĩ tiêu cực trong đầu, hắn tiếp tục đi tới, thế nhưng bước ra hai bước, hắn đột nhiên sửng sốt: Hắn muốn tìm cái gì?

Như nghĩ tới điều gì, hắn nhìn qua bốn phía, nhiều kiếm như vậy, nếu thôn phệ… chí ít cũng có thể đạt tới Ngự Pháp cảnh!

Thôn phệ!

Diệp Huyền có chút do dự, cũng không ai nói hắn tới đây để thôn phệ a! Nếu tự ý làm, vậy thực có chút không tốt!

Nhưng vấn đề là, dường như cũng không ai nói, hắn không được thôn phệ!

Nghĩ tới đây, Diệp Huyền lập tức trở nên thoải mái, tiếp đó, cầm một thanh kiếm bên cạnh cắm vào ngực!

Oanh!

Nháy mắt, một cỗ khí tức cường đại từ trong cơ thể bắn ra, không chỉ như thế, Ác Niệm kiếm ý cũng lan tràn!

Một thanh kiếm sao đủ?

Thế là, Diệp Huyền lại cầm thêm một thanh đâm vào ngực.

Cứ như vậy, chỉ một chút thời gian ngắn ngủi, hắn đã cắm gần ba mươi thanh kiếm, trong đó, còn có một thanh Thiên kiếm…

Động tĩnh gây ra tự nhiên không nhỏ, rất nhanh, lão giả ở ngoài đã bừng tỉnh, lão vội vọt vào trong kiêm trủng, vừa thấy Diệp Huyền, lập tức sửng sốt:

- Ngươi làm gì vậy?

Diệp Huyền không trả lời, tiếp tục thôn phệ, lão giả biến sắc, liền muốn ngắn cản, nhưng lại như nghĩ tới điều gì, hắn ngừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận