Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1645: Không nghe thấy gì

A La Bất Bại!

Nghe vậy Diệp Huyền bỗng nhiên hơi hiểu ra.

Thời đại kỷ Cambri!

Di tích thời tiền sử này chắc chắn có liên quan kỷ Cambri!

Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: “Vào đi!”

Diệp Huyền gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, dù sao cũng phải vào.

Hắn dẫn Tiểu Phạn đi đến trước cái giếng khô, giếng khô sâu không thấy đáy. Có điều hắn có thể cảm nhận được sóng năng lượng dao động!

Diệp Huyền nhìn Tiểu Đạo, nói: “Tiểu Đạo cô nương, ngươi không vào cùng với ta sao?”

Tiểu Đạo mặt không chút thay đổi: “Ta ra tay một lần giá hai trăm sợi tử khí! Hơn nữa, ta sẽ không giúp ngươi đánh nhau đâu.”

Tiểu Đạo đứng nơi đó thật lâu không nói gì, cũng không rời đi.

Lúc này, Tiểu Đạo đột nhiên búng ngón tay, một hòn đá to bằng ngón tay cái rơi xuống trước mặt Diệp Huyền: “Nếu cần giúp đỡ, hãy bóp nát thứ này!”

Nói xong, hắn dẫn Tiểu Phạn nhảy vào trong giếng khô.

Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: “Ta không cần cơ duyên gì!”

Nam tử trung niên trước mắt này chính là Diêm Đế, người đứng đầu Diêm điện!

Tiểu Đạo lắc đầu: “Ta sẽ không đi.”

Lúc này, một nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh nàng, nam tử trung niên nhìn cái giếng khô: “Tiểu Đạo tiền bối, người này rốt cuộc là ai vậy?”

Diệp Huyền: “...”

Diệp Huyền do dự một chút rồi hỏi: “Vì sao?”

Diệp Huyền nói: “Ta thu hồi lời vừa rồi.”

Tiểu Đạo nhìn nam tử trung niên: “Các ngươi nhằm vào tiểu cô nương đó không chỉ là muốn luyện chế âm hồn có đúng không?”

Diệp Huyền ngây người rồi nói: “Tiểu Đạo cô nương, ngươi thật tốt bụng!”

Diêm Đế cười khổ: “Cái gì cũng không giấu được Tiểu Đạo tiền bối! Bên ngoài có người tiếp xúc với chúng ta, muốn chúng ta diệt trừ tiểu cô nương này và Diệp Huyền!”

Tiểu Đạo liếc nhìn nam tử, miệng khẽ nhếch lên: “Sao hả, Diêm điện ngươi còn không có ý thả hắn đi sao?”

Diêm Đế lắc đầu: “Sao dám!”

Diêm Đế gật đầu: “Ta hiểu, chỉ là không rõ rốt cuộc thì hắn là ai?”

Diêm Đế cười khổ: “Tiểu Đạo tiền bối giáo huấn phải lắm!”

Nghe vậy đồng tử Diêm Đế co lại: “Mạnh như thế sao?”

Diêm Đế trầm giọng nói: “Lúc đó là ta ngu xuẩn.”

Diêm Đế nhìn Tiểu Đạo: “Vì sao?”

Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: “Xem ra, thù lao đối phương đưa ra ngươi không cách nào từ chối được.”

Tiểu Đạo cười nói: “Đừng không phục, ta nói ngươi biết, tương lai không xa, ngàn vạn vũ trụ sẽ hội tụ, người ở các thời đại khác nhau sẽ va chạm với các cường giả, tại thời gian vô tận này, tuy rằng Diêm điện các ngươi không tồi, nhưng thực sự cũng chỉ như vậy."

Diêm Đế trầm mặc.

Tiểu Đạo lắc đầu: “Người đó cũng không phải là người Diêm Đế ngươi có thể trêu chọc.”

Tiểu Đạo nhìn Diêm Đế: “Ngươi đúng là cực kỳ ngu xuẩn!”

Tiểu Đạo khẽ nói: “Diêm Đế, ngươi có biết người liên hệ với các ngươi là ai không?”

Sắc mặt Diêm Đế trở nên u ám: “Mặc kệ đối phương là ai nhưng đối xử với Diêm Đế ta âm hiểm như thế, ta...”

Tiểu Đạo đột nhiên nói: “Từ bỏ ý tưởng báo thù đi!”

Tiểu Đạo mặt không chút thay đổi: “Diêm Đế, nể mặt tổ tiên ngươi, cho ngươi một câu khuyên bảo. Diêm điện ngươi mặc dù tổn hại rất nhiều người mạnh, nhưng nếu ngươi không muốn Diêm điện bị diệt thì đừng đi tìm thiếu niên đó nữa!”

Tiểu Đạo nhìn Diêm Đế cười nói: “Một nữ nhân ngay cả Ngũ Duy kiếp cũng không thèm để ý!”

Diêm Đế do dự một chút rồi nói: “Vậy nữ tử váy trắng thì sao?”

Tiểu Đạo khẽ nói: “Một người rất phức tạp!”

Diêm Đế nói: “Tiểu Đạo tiền bối, tình huống này xuất hiện là vì Ngũ Duy kiếp sao?”

Tiểu Đạo gật đầu.

Diêm Đế trầm giọng nói: “Kiếp nạn này tới, chúng ta nên ứng phó thế nào đây?”

Tiểu Đạo nhìn cái giếng khô: “Hắn chính là mấu chốt!”

Diêm Đế gật đầu: “Hiểu rồi!”

Nói xong, hắn ta cung kính thi lễ với Tiểu Đạo: “Đa tạ Tiểu Đạo tiền bối chỉ điểm.”

Tiểu Đạo khẽ nói: “Đây là một thời đại rất thú vị!”

Không biết qua bao lâu, Diệp Huyền mở mắt ra.

Giờ phút này, hắn và Tiểu Phạn đứng trước cổng của một tòa thành cổ xưa. Cả tòa thành rất lớn, tường thành cao chừng trăm trượng, có điều thành rất điêu tàn, dường như đã từng bị sức mạnh nào đó phá hủy.

Diệp Huyền quay đầu nhìn Tiểu Phạn, Tiểu Phạn trông rất bình tĩnh, nàng lấy một cây kẹo hồ lô ra liếm, trong mắt không có chút dao động nào.

Tầng thứ chín im lặng một lúc rồi nói: “Không.”

Diệp Huyền biến sắc, trong lòng vội vàng nói: “Tiền bối, ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?”

Có âm thanh!

Tiểu Phạn gật đầu.

Diệp Huyền khẽ nhíu mày: “Ngươi nói có âm thanh phải không?”

Diệp Huyền khẽ nói trong lòng: “Tiền bối, có nguy hiểm không?”

Tầng thứ chín nói: “Không cảm nhận được, có điều vẫn phải cẩn thận một chút.”

Diệp Huyền gật đầu, hắn kéo Tiểu Phạn tiếp tục tiến về phía trước, trong thành vô cùng yên tĩnh, bốn phía thỉnh thoảng có gió âm thổi qua khiến trong thành càng trở nên hoang vắng.

Không biết qua bao lâu, Diệp Huyền dẫn Tiểu Phạn đi tới một hoàng cung, lúc tiến vào cửa lớn hoàng cung, hắn ngây ngẩn cả người.

Trước mặt bọn họ là từng hàng cường giả cầm trường thương màu vàng, mặc khôi giáp màu vàng, ước chừng có hơn trăm người. Chỉ có điều, mấy người này hai mắt đều nhắm nghiền, không có hơi thở, trông giống pho tượng.

Diệp Huyền đi tới trước một vị binh lính trong số đó, hắn tỉ mỉ quan sát một lúc rồi lắc đầu: “Thật sự không còn hơi thở!”

Mà lúc này, Tiểu Phạn bên cạnh hắn đột nhiên kéo nhẹ tay áo hắn, Diệp Huyền nhìn nàng. Nàng lại nhìn hắn mà không nói gì.

Diệp Huyền cười nói: “Sao vậy?”

Tiểu Phạn chỉ vào miệng mình rồi lại chỉ vào tai mình.

Diệp Huyền nhìn lướt qua bốn phía, trong lòng có chút nghi hoặc, đây rốt cuộc là quốc gia gì?

Trong thành rất hoang tàn, khắp nơi đổ nát thê lương.

Vừa mới tiến vào trong thành đã có một luồng khí lạnh đập vào mặt.

Nói xong hắn nhẹ nhàng đẩy cửa thành ra rồi kéo Tiểu Phạn đi vào trong thành.

Diệp Huyền xoa nhẹ đầu nàng, cười nói: “Chúng ta đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận