Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1616: Hoài nghi hắn là tiên tri

Vĩnh Sinh chi địa là cấm địa của Ngũ Duy vũ trụ, mà trong Vĩnh Sinh chi địa này cũng có cấm địa.

Đế Đô sơn này chính là cấm địa đó!

Ở nơi đó có một vị cường giả siêu cấp nửa người nửa yêu.

Mà vị cường giả nửa người nửa yêu này đặc biệt không thích có người hoặc dị thú tiến vào địa bàn của hắn ta, chỉ cần dám bước vào địa bàn của hắn ta thì nhất định phải chết!

Bởi vậy, mấy ngàn dặm xung quanh Đế Đô sơn đều không có một dị thú nào.

Mà Diệp Linh lại đi theo hướng đó.

Diệp Huyền từng nghe lão đầu rèn sắt nhắc tới Đế Đô sơn, với thực lực hiện tại của hắn cộng thêm các loại thần trang cũng không thể đối kháng cường giả nơi đó.

Diệp Linh bước vào nơi đó chẳng phải là thập tử nhất sinh sao?

Huyền Ngoa lắc đầu: “Dị Thú Kinh, ngươi cũng biết, hắn đã nhận được vảy của Chúc Long đại thần, là tự Chúc Long đại thần cho hắn.”

Dị Thú Kinh nhìn Huyền Ngoa: “Ta đối địch với hắn, không phải ngươi nên vui vẻ sao?”

Huyền Ngoa nhìn nàng: “Ngươi biết thân phận của hắn không tầm thường, hơn nữa có Thiên Mạch giả đi theo mà vẫn còn muốn đối địch với hắn, ngươi đang nghĩ gì vậy?”

Huyền Ngoa nói: “Ngoại trừ Chúc Long tiền bối ra, còn có vị Tử Nhân cung cùng với lão đầu rèn sắt. Sau khi hai người này thấy hắn đã lựa chọn trợ giúp hắn, ngươi không cảm thấy rất kỳ lạ sao?”

Huyền Ngoa không đi theo mà nhìn Dị Thú Kinh: “Đáng giá sao?”

Huyền Ngoa nói: “Đúng là ta muốn đi ra ngoài, ta và tất cả dị thú đều muốn tự do, chúng ta thích nơi này nhưng không có nghĩa chúng ta không thể đi ra ngoài, chính mình cam nguyện ở chỗ này và bị ép ở chỗ này là hai chuyện khác biệt, ngươi có hiểu không?”

Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Diệp Huyền trong nháy mắt trở nên dữ tợn. Hắn nhìn chằm chằm Dị Thú Kinh: “Dị Thú Kinh, nếu muội muội ta xảy ra chuyện gì, lão tử nhất định sẽ cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.”

Huyền Ngoa nói: “Dị Thú Kinh, ngươi cho rằng ta quan tâm sinh tử của ngươi sao? Ta chỉ quan tâm đến sinh tử của tất cả dị thú nơi này! Đây là nơi nương thân của chúng ta!”

Dị Thú Kinh không thay đổi nét mặt: “Vì sao không đáng giá?”

Nói xong, hắn dẫn Tiểu Phạn biến mất ở phía chân trời mênh mông.

Dị Thú Kinh trầm mặc.

Huyền Ngoa nói: “Dị Thú Kinh, khi tiếp xúc với nhân loại ta càng cảm thấy hắn không đơn giản, ngươi chọc giận hắn như vậy, ta sợ có một ngày ngươi sẽ kéo theo tất cả dị thú chôn chung với ngươi!”

Dị Thú Kinh cười lạnh: “Không phải ngươi rất thông minh sao?”

Khóe mệng Dịch Thú kinh hiện lên một tia châm chọc: “Hắn có năng lực đó sao?”

Dị Thú Kinh cười lạnh: “Không phải ngươi muốn ra ngoài sao?”

Dị Thú Kinh trầm mặc.

Dị Thú Kinh lắc đầu: “Ta cộng thêm tất cả dị thú các ngươi cũng không ngăn được kiếp nạn này!”

Một thanh đã là kinh thế hãi tục, mà Diệp Huyền lại có ba thanh!

Huyền Ngoa nói: “Vì sao Thiên Mạch giả đi theo hắn?”

Ba thanh Phàm kiếm!

Hiển nhiên chính nàng cũng không tin lời mình nói.

Huyền Ngoa nhìn nàng: “Hắn có tiểu tháp của tiên tri, có truyền thừa của Tử Nhân cung, có lão đầu thợ rèn tương trợ, có Chúc Long tiền bối tán thành, trên người hắn còn có ba thanh Phàm kiếm!”

Lúc này, Huyền Ngoa đột nhiên nói: “Dị Thú Kinh, ngươi thành thật nói với ta, ngươi giết hắn rốt cuộc là vì sao?”

Chuyện này căn bản là không thể!

Cũng chỉ vì biết làm đồ ăn nên Thiên Mạch giả đi theo sao?

Mí mắt Dị Thú Kinh nhảy lên, đương nhiên nàng biết Phàm kiếm đại diện cho cái gì.

Nghe vậy Dị Thú Kinh đột nhiên tức giận: “Vì hắn biết nấu ăn! Thiên Mạch giả là một kẻ phàm ăn!”

Huyền Ngoa: “...”

Lúc này Dị Thú Kinh chậm rãi nhắm mắt lại.

Huyền Ngoa lại nói: “Dị Thú Kinh, Ngũ Duy kiếp sắp tới rồi. Lúc này đây chúng ta không có chủ nhân của ngươi tương trợ, nếu chúng ta còn không đoàn kết, sẽ không có bất kỳ hy vọng gì cả, ngươi hiểu không?”

Dị Thú Kinh hơi nhíu mày lại: “Hắn yếu như gà, nếu không phải có Thiên Mạch giả thì ta sớm xử lý hắn xong rồi!”

“Hắn sao?”

Huyền Ngoa nói: “Ta biết, nhưng ngươi không cảm thấy thiếu niên đó rất có hy vọng sao?”

Dị Thú Kinh trầm mặc.

Huyền Ngoa nhìn nàng mà không nói lời nào.

Một lát sau Dị Thú Kinh nhẹ giọng nói: “Ta hoài nghi hắn chính là tiên tri chuyển thế!”

Nghe vậy, đồng tử Huyền Ngoa chợt co lại: “Ngươi, vì sao ngươi lại hoài nghi như vậy?”

Dị Thú Kinh nói: “Ta từng giao thủ với tiên tri, vẫn có thể nhớ rõ cảm giác này, mà ta cảm nhận được cảm giác này trên người Diệp Huyền.”

Huyền Ngoa trầm giọng nói: “Ngươi cảm thấy hắn là tiên tri, một khi hắn thức tỉnh, ngươi sợ hắn lại phong ấn chúng ta ở chỗ này?”

Dị Thú Kinh gật đầu, vẻ mặt lạnh như băng: “Người nọ đã phong ấn ta nhiều năm như vậy, ta sẽ không để cho hắn ta phong ấn ta lần nữa.”

Huyền Ngoa đột nhiên nói: “Ngươi sai rồi.”

Dị Thú Kinh nhìn Huyền Ngoa, Huyền Ngoa nhẹ giọng nói: “Chính ngươi đã từng điều tra tiên tri, hắn ta không phải hạng người thích giết chóc, hơn nữa lúc trước sở dĩ hắn ta phong ấn ngươi là do có liên quan rất lớn đến bản thân ngươi, không phải sao?”

Dị Thú Kinh trầm mặc.

Vì sao năm đó nàng bị phong ấn?

Vì lúc trước, nàng tuyên bố với bên ngoài sẽ tàn sát toàn bộ Ngũ Duy vũ trụ, làm cho Ngũ Duy vũ trụ chỉ còn lại dị thú.

Đương nhiên nàng thật sự không ngờ nhân loại đứng trước mặt nàng lại cường đại như vậy.

Nếu nàng sớm biết thì đã khiêm tốn hơn một chút rồi.

Huyền Ngoa nói thêm: “Hơn nữa, ngươi chỉ hoài nghi hắn là tiên tri, căn bản không cách nào kết luận hắn chính là tiên tri!”

Dị Thú Kinh nhìn Huyền Ngoa: “Trên người hắn có toà thư ốc mà tiên tri để lại.”

Huyền Ngoa nói: “Mục đích chân chính của ngươi là thư ốc đó?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận