Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1455: Ta tin ngươi

Phía chân trời xa xôi, Diệp Huyền ngự kiếm mà đi, tại bên cạnh hắn là Trương Văn Tú.

Không thể không nói, Trương Văn Tú này rất tự tin!

Đương nhiên, nàng có vốn liếng để tự tin!

Lúc này, Trương Văn Tú đột nhiên cười nói: "Ngươi có thể làm cho tiểu tháp nhận chủ khiến cho ta có chút bất ngờ."

Diệp Huyền nói: "Ta đã gặp Trần Nhất Mộng!"

Trương Văn Tú lạnh nhạt nói: "Trong số mấy đệ tử của lão sư cũng chỉ có hắn ta còn được một chút, chỉ là khá cổ hủ, cả ngày nói lý lẽ với người khác, đúng là cái tên đầu úng nước!”

Diệp Huyền nhìn thoáng qua Trương Văn Tú, trong lòng nói khẽ: "Liên Thiển cô nương, lúc đầu sao chủ nhân của ngươi lại nhìn trúng nữ nhân này vậy?"

Liên Thiển trầm mặc một lát sau đó nói: "Nữ nhân này mặc dù điên nhưng ngươi chớ coi thường nàng ta, không phải ta nói thực lực của nàng ta mà là học thức, hợp thức của nàng ta chí kém hơn phu tử một chút hoặc có thể nói là tương đương với phu tử."

Nói đến đây, nàng dừng một chút, sau đó nói tiếp: "Ta cảm thấy nàng ta có chút giống ngươi, giống ở chỗ nói không biết xấu hổ thì có thể không biết xấu hổ!"

Tiên tri!

Tục ngữ nói rất hay, không có tiền thì đừng tụ tập, lời nói không có trọng lượng thì đừng khuyên người ta!

Lúc này, Trương Văn Tú ở bên cạnh đột nhiên nói: "Ngươi từng gặp lão sư chưa?"

Diệp Huyền trầm mặc, không thể không nói, nữ nhân này nói vẫn rất có lý.

Diệp Huyền nói: "Năm đó tại sao hắn ta lại đột nhiên biến mất?"

Diệp Huyền nhíu mày: “Nữ nhân này có học vấn như vậy?"

Diệp Huyền lắc đầu: “Chưa từng gặp!"

Một người nếu như không có thực lực thì ai mà coi trọng?

Liên Thiển nói: "Nàng ta cực kỳ có học vấn, cũng là một người duy nhất trong thư viện dám tranh luận với chủ nhân. Nhưng mà nàng ta chưa bao giờ khoe khoang học vấn của mình hoặc là không muốn khoe khoang, nàng ta luôn nói tư tưởng của chủ nhân trong thế giới cường giả vi tôn này là không thể nào thực hiện được, còn nói, năm đó Ngũ Duy vũ trụ hòa hợp như vậy là bởi vì chủ nhân có thực lực mạnh mẽ, nếu như thực lực của chủ nhân yếu thì những người khác hoàn toàn không thèm để ý tới chủ nhân! Cho nên, dưới cái nhìn của nàng ta, thực lực mới là vương đạo, ngươi có thực lực, người ta sẽ nghe ngươi giảng đạo lý, ngươi không có thực lực vậy cho dù có lý, người khác cũng sẽ xem ngươi thành cái rắm!"

Diệp Huyền sa sầm mặt mũi, nói chuyện kiểu gì vậy trời!

Nói xong, nàng đột nhiên xòe tay phải ra, ngay sau đó, Giới Ngục tháp trong cơ thể Diệp Huyền bay thẳng vào trong tay nàng.

Lúc này, Liên Thiển lại nói: "Nữ nhân này còn có một điểm mạnh, đó chính là duy tâm đạo, nàng ta tự sáng tạo ra, tất cả tùy tâm, trong lòng nghĩ như thế nào thì sẽ làm như thế đó, cho nên nàng ta muốn giảng đạo lý thì sẽ giảng đạo lý, không muốn giảng đạo lý thì sẽ không giảng đạo lý..."

Giới Ngục tháp có chút rung động, rất kiêng kị!

Trương Văn Tú trầm mặc một lát sau đó nói khẽ: "Ta đã tìm hắn ta rất lâu!"

Trương Văn Tú mặt không cảm xúc: “Ai biết?"

Trương Văn Tú trầm mặc một lát sau đó nàng tiện tay hất một cái, ném Giới Ngục tháp xuống trước mặt Diệp Huyền, Diệp Huyền cất Giới Ngục tháp đi, nhìn về phía Trương Văn Tú: “Ngươi không muốn dùng tháp này mở thư ốc của lão sư ra?"

Giới Ngục tháp hơi rung lên như đang biểu đạt gì đó.

Nữ nhân này hẳn là rất phản cảm khi những người của thư viện ngấp nghé bảo vật của tiên tri!

Giới Ngục tháp vội vàng lắc đầu.

Diệp Huyền không chần chờ chút nào: “Cược ta không chết!"

Trương Văn Tú nhìn Giới Ngục tháp: “Ngươi có biết lão sư ở nơi nào không?"

Diệp Huyền cười nói: "Tiền cược là gì?"

Trương Văn Tú nhún vai: “Xem ra ta chỉ có thể cược ngươi chết."

Nói đùa, đương nhiên là hắn phải cược mình không chết rồi.

Trương Văn Tú nhắm hai mắt lại: “Theo ta được biết, lần cuối khi lão sư biến mất, ngươi ở cùng với hắn ta!"

Lúc này, Trương Văn Tú đột nhiên nói: "Ngươi muốn dẫn ta đi tìm ai?"

Diệp Huyền nói: "Sắp đến rồi!"

Trương Văn Tú nhìn thoáng qua hắn: “Đánh cược đi, cược hôm nay ngươi chết hay là không chết!"

Trương Văn Tú còn muốn nói gì nữa nhưng Liên Thiển đột nhiên bảo: "Lúc cuối khi lão sư biến mất rất quỷ dị, đừng nói nó mà ngay cả chúng ta cũng không biết!"

Nghe đến đây, Diệp Huyền đột nhiên có chút hiểu ra. Hắn hiểu tại sao thái độ của Trương Văn Tú với những người của Vạn Duy thư viện lại kém như vậy!

Nói đến đây, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: “Ngươi cho rằng ta ngấp nghé bảo vật của lão sư như những người khác sao? Nếu như ta có ý này thì năm đó cái tháp rác rưởi này có thể đào tẩu sao?"

Trương Văn Tú lạnh nhạt nói: "Lão sư không ở trong thư ốc, mở thư ốc đó ra để làm gì?"

Trương Văn Tú nói: "Ngươi nói xem."

Diệp Huyền nói khẽ: "Nếu như hôm nay ta không chết, trong vòng một năm ngươi không được ra tay với ta, cũng không thể ra tay với Phù Văn tông, không chỉ như thế, ngươi còn phải xuất thủ vì ta hai lần!"

Trương Văn Tú nhìn về phía Diệp Huyền: “Nếu như ngươi chết thì sao?"

Diệp Huyền nói: "Nếu như ta chết, ta đã trả giá bằng cả mạng sống, chẳng lẽ còn chưa đủ à?"

Trương Văn Tú lắc đầu: “Da mặt thật dày!"

Diệp Huyền nói: "Ngươi cũng đừng cảm thấy mình thua thiệt, bởi vì thực lực ngươi tuyệt đối nghiền áp ta, không phải sao?"

Trương Văn Tú lạnh nhạt nói: "Được, ta đồng ý với ngươi!"

Diệp Huyền nhìn Trương Văn Tú: “Ta có thể tin ngươi không?"

Trương Văn Tú hỏi lại: “Ngươi cảm thấy thế nào?"

Diệp Huyền gật đầu: “Ta tin ngươi!"

Trương Văn Tú nhìn về phía hắn: “Vì sao?"

Diệp Huyền nói: "Bởi vì ngươi là đệ tử của tiên tri, theo ta được biết, tiên tri không thích cường giả lấy thực lực mạnh mẽ ức hiếp kẻ yếu, ngươi sẽ không làm chuyện hắn ta ghét."
Bạn cần đăng nhập để bình luận