Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 594: Hai Người Này, Đều Là Học Viên Đạo Nhất Học Viện Ta

Đại Địa Chi Kiếm biến thành Không Gian Chi Kiếm, một khắc khi kiếm biến đổi này, trong âm thầm, vẻ mặt hai người Lý Thanh phía dưới đột nhiên đại biến.

Trên lôi đài, vẻ mặt nam tử cũng bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn, mà lúc này, Diệp Huyền lại lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, cùng lúc đó, Diệp Huyền lại mạnh mẽ chém xuống một kiếm.

Không có bất kỳ động tác gì ngoài sức tưởng tượng, chỉ là một kiếm đơn giản!

Nam tử đột nhiên giẫm chân phải một cái, hai tay hợp lại, sau đó kéo ra hai phía một phát, một phát kéo này, một đạo kiếm quang bắn ra từ giữa chân mày của hắn.

Ông!

Một tiếng kiếm reo vang vọng chân trời.

Oanh!

Một bóng người trong nháy mắt cấp tốc lùi lại!

Mà lúc này, Diệp Huyền trên lôi đài đột nhiên ôm quyền với nam tử, cười nói:

Lúc này, Diệp Huyền thu hồi 30 thanh kiếm kia, cười nói:

Trên lôi đài, nam tử có chút mờ mịt.

Nam tử sửng sốt, hai người Lý Thanh phía dưới cũng sửng sốt.

Số kiếm này xuất hiện không chút dấu hiệu nào, mà nam tử cũng không nghĩ tới lại đột nhiên xuất hiện nhiều kiếm như vậy, ngẩn người ngay lập tức, chỉ trong giây lát ngẩn người này, chờ hắn lấy lại tinh thần, những thanh kiếm kia đã chống đỡ trên từng yếu hại khắp toàn thân hắn.

Mọi người: "..."

Bóng người này chính là Diệp Huyền, mà trong nháy mắt Diệp Huyền lui lại, nam tử buông lỏng trong lòng, đang muốn thừa thắng xông lên, mà đúng lúc này, nhiều thanh kiếm đột nhiên vọt ra từ bên trong không gian xung quanh hắn.

- Tiên Kiếm Tông lợi hại, Diệp Huyền ta bội phục, ngày khác nếu có cơ hội, lại đến lĩnh giáo chư vị tiền bối Tiên Kiếm Tông, cáo từ.

Thế nhưng rất nhanh, số kiếm này hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, tất cả mọi người cũng không thể thấy rõ.

Thuấn Không Nhất Kiếm!

- Không hổ là Bắc Vực tam Kiếm Tiên, Diệp Huyền ta cực kỳ bội phục, hôm nay coi như ngang tay, thế nào?

Đây là đánh ngang tay?

Âm thầm, vẻ mặt hai người Lý Thanh có chút âm trầm.

Trên lôi đài, nam tử nhìn về phía Diệp Huyền rời đi, trầm mặc.

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Bên trong Tiên Kiếm thành, đám người đưa mắt nhìn nhau.

- Hắn rất mạnh, còn chưa xuất toàn lực!

Nhựng Diệp Huyền cũng không có làm như vậy!

Diệp Huyền vừa rời đi Tiên Kiếm thành, Lý Thanh và một lão giả đã nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn.

Bởi vì bọn hắn biết, Diệp Huyền lưu thủ. Không chỉ lưu thủ, ngược lại còn lưu lại mặt mũi cho Tiên Kiếm Tông.

Lý Thanh nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

Mà một bên khác, một nam một nữ cũng trầm mặc.

- Đúng vậy. Trong học viện cũng không có kiếm, mà ta lại có một chút khúc mắc với Thái Hòa thương hội, không có cách, chỉ có thể tới đây, nếu có chỗ đắc tội, mong Lý Tông chủ thứ lỗi.

Diệp Huyền cười khổ:

- Mục đích ngươi tới lần này, chính là vì kiếm?

Phải biết, nếu như Diệp Huyền thật sự tàn nhẫn đạp nam tử, vậy thứ mất đi không chỉ là mặt mũi của nam tử, còn có thể diện của toàn bộ Tiên Kiếm Tông.

Diệp Huyền khẽ thi lễ:

- Gặp qua hai vị tiền bối.

Thấy thế, trong lòng hai người âm thầm gật đầu.

Lúc này, nam tử giao thủ cùng Diệp Huyền đột nhiên nói:

...

Bên trong Tiên Kiếm thành, mọi người cũng dần dần tán đi, đối với việc Diệp Huyền và nam tử bất phân thắng bại, tất cả mọi người vẫn có thể tiếp nhận, chỉ cần không phải Tiên Kiếm Tông bại là được.

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Lý Thanh trầm mặc một lát, sau đó bấm tay một cái, một viên nạp giới rơi vào trước mặt Diệp Huyền.

Diệp Huyền nhìn thoáng qua, trong nạp giới, có mười hai chuôi kiếm Thiên giai, hơn nữa đều là thượng phẩm.

Diệp Huyền có chút không hiểu nhìn về phía Lý Thanh:

- Đây là?

Lý Thanh nói:

- Cảm tạ lúc trước ngươi đã lưu thủ, lần sau nếu có thời gian, có thể tới Tiên Kiếm Tông ta giao lưu trao đổi với bọn hắn!

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Tại chỗ, Diệp Huyền mỉm cười, thu hồi nạp giới, ngự kiếm biến mất ở cuối chân trời.

Mà trong một chỗ âm thầm, đám người Đại trưởng lão nhìn Diệp Huyền rời đi, đều âm thầm gật đầu.

Tiếp đãi ba người lão giả, là Đại trưởng lão!

Một khắc đồng hồ sau, ba người lão giả đi tới bên trong Đạo Nhất học viện.

Bên ngoài Đạo Nhất thành, lão giả nhìn thoáng qua Đạo Nhất thành, cười lạnh, sau đó tiến vào bên trong thành.

Mà ngay lúc Diệp Huyền đang tu luyện, một lão giả mang theo hai tên cường giả thân mặc áo giáp màu ám kim đi tới Đạo Nhất thành.

Trong phòng tu luyện, khí tức của Diệp Huyền đang bắt đầu tăng cường từng chút từng chút...

Điên cuồng thôn phệ!

Diệp Huyền về tới Đạo Nhất học viện, mà giờ khắc này, Tú môn đã lớn mạnh đến mười lăm người, phải biết, toàn bộ nội viện còn chưa tới bốn mươi người học viên!

Sau khi trở lại nội viện, Diệp Huyền bắt đầu tu luyện.

Xông vào Phá Không cảnh!

Hiện tại, hắn cảm giác rõ ràng cảnh giới không đủ, bởi vì một số kiếm kỹ mạnh mẽ đều cần có cảnh giới để duy trì.

Hiện tại hắn có hết thảy gần 70 chuôi kiếm Thiên giai!

70 chuôi kiếm Thiên giai!

Diệp Huyền đi tới phòng tu luyện, hắn xếp bằng ngồi dưới đất, sau đó lấy ra tất cả số kiếm Thiên giai.

Diệp Huyền hít sâu một hơi, sau đó đột nhiên cầm lấy một thanh kiếm đâm vào trong cơ thể.

Thôn phệ!

Rất nhanh, mọi người rời đi.

- Trở về đi!

Đại trưởng lão nói:

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Đại trưởng lão.

- Tên này... Không chỉ có thiên phú cực cường, da mặt cực dày, cách làm việc cũng có chừng mực... Hắn nháo trò như thế, Tiên Kiếm Tông không chỉ không cừu thị hắn, ngược lại còn cảm kích hắn...

Bên cạnh Đại trưởng lão, một lão giả nói khẽ:

Bên trong Đạo Nhất điện, Đại trưởng lão liếc mắt nhìn ba người lão giả, sau đó nói:

- Ba vị là?

Lão giả cười nói:

- Lão phu Mục Thiên khách khanh Độc Cô gia, lần này đại biểu Độc Cô gia mà tới!

Nghe vậy, sắc mặt Đại trưởng lão hơi đổi một chút:

- Có phải là Độc Cô gia Thiên Vực?

Lão giả gật đầu:

- Đúng vậy!

Vẻ mặt Đại trưởng lão trở nên ngưng trọng!

Một lát sau, Đại trưởng lão nói:

- Không biết mục đích các hạ đến đây là gì?

Lão giả cười nói:

- Độc Cô gia ta muốn mang đi hai người từ quý viện.

- Mang đi hai người?

Đại trưởng lão nhăn mày lại:

- Hai người nào?

Lão giả nhìn thẳng Đại trưởng lão:

- Diệp Huyền, Diệp Linh!

Nghe vậy, Đại trưởng lão ngây ngẩn cả người. Một lát sau, hắn trầm giọng nói:

- Các hạ có ý tứ gì?

Mục Thiên trầm giọng nói:

- Đại trưởng lão, đây là một chuyện xấu của Độc Cô gia ta, ta cũng không muốn nói nhiều! Hôm nay tới đây, là muốn mang hai người này về.

Đại trưởng lão trầm giọng nói:

- Huynh muội bọn hắn là người Độc Cô gia?

Mục Thiên cười lạnh:

- Tự nhiên không phải.

Nói xong, hắn ôm quyền:

- Đại trưởng lão, còn xin giao hai người này cho ta, để lão phu mang về.

Đại trưởng lão trầm giọng nói:

- Hai người này đều là học viên Đạo Nhất học viện ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận