Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1226: Không biết xấu hổ

Tầng thứ tám

Diệp Huyền vẫn cảm thấy nguy hiểm thật sự thật ra không phải là Thần Điện, cũng không phải những cường giả của Lưỡng Giới Thiên. Mà là bản thân Giới Ngục tháp và tầng thứ tám, còn có tầng thứ chín.

Giới Ngục tháp không cần phải nói, bây giờ linh trí của nó còn chưa có hoàn toàn khôi phục cũng không có nguy hiểm cho lắm, mà tầng thứ tám này đã tỉnh.

Hơn nữa còn ngo ngoe muốn động, nhưng ý đồ không rõ.

Đối phương muốn cái gì?

Muốn tháp?

Nếu là muốn tháp, với thực lực của đối phương bây giờ thì hẳn là có thể ra ngoài đồng thời đem theo cái tháp này đi.

Dù sao sở dĩ bọn họ bị trấn áp là bởi vì mỗi một tầng không chỉ có phong ấn mà còn có Đạo tắc.

Diệp Huyền gật đầu: "Vãn bối cũng không vòng vo với tiền bối nữa, nếu như tiền bối có thể rời đi thì tại sao lại không rời đi? Là bởi vì nguyên nhân cá nhân, hay là tiền bối muốn có được thứ gì đó?"

Diệp Huyền cười nói: "Tiền bối muốn có được cái gì?"

Nghe tầng thứ tám trả lời mình như vậy, Diệp Huyền mỉm cười: "Thật ra thì tiền bối có thể rời khỏi chỗ này đúng không?"

Đều đúng!

Nhưng mà tầng thứ tám này lại không ra, vẫn ở lại trong tháp!

Đối phương không che giấu chút nào.

Mà bây giờ, Đạo tắc tầng thứ tám rõ ràng không có ở đây.

Tầng thứ tám nói: "Tháp này!"

Chắc chắn là có tính toán gì đó!

Chỉ có mỗi phong ấn thôi thì không ép được đối phương.

Giọng nói đó nói: "Đều đúng!"

Tầng thứ tám nói: "Đúng. Giết ngươi, bao gồm cả tử sam nữ tử bên cạnh ngươi cũng là chuyện dễ như trở bàn tay."

Giọng nói đó cười đáp: "Đúng là có thể."

Thẳng thắn!

Tháp này!

Diệp Huyền mỉm cười: "Với thực lực của tiền bối, muốn lấy được tháp này hẳn cũng không phải là chuyện gì khó, đúng không?"

Mượn đao giết người!

Tầng thứ tám lại nói: "Ta cũng nói thật với ngươi, bây giờ ta đang chờ, chờ một người đến giết ngươi, đối phương giết ngươi lấy được tháp này, sau đó ta giết đối phương, cứ như vậy thì ta sẽ không bị dính nhân quả. Đáng tiếc... người trong Tứ Duy này có chút ngu xuẩn khiến cho ta rất là thất vọng!"

Tầng thứ tám nói: "Cứ coi thế đi! Nhưng cũng không hoàn toàn là vì nàng, bản thân ngươi cũng không đơn giản, ta không muốn dính nhân quả của ngươi."

Trầm mặc một lát, tầng thứ tám nói: "Ôi, người như ngươi có chỗ dựa nhiều, giết ngươi lấy được tháp này là chuyện đơn giản, nhưng sau đó sẽ bị trả thù, ta có chút không chịu đựng nổi."

Tầng thứ tám nói: "Có nói với ngươi cũng không có ý nghĩa gì."

Diệp Huyền có chút không hiểu: "Vậy tại sao tiền bối lại không ra tay?"

Như vậy đủ rồi!

Kẻ trước mắt này sẽ không giết mình ngay bây giờ.

Diệp Huyền cũng không tiếp tục hỏi, dù sao hắn cũng đã lấy được câu trả lời.

Diệp Huyền: "..."

Diệp Huyền nhíu mày: "Ta? Không đơn giản?"

Tầng thứ tám nói: "Ừm."

Diệp Huyền gặn hỏi: "Chỗ nào không đơn giản?"

Nghe vậy, Diệp Huyền đã hiểu.

Diệp Huyền hỏi: "Thiết nghĩ sở dĩ tiền bối làm như thế là bởi vì nữ tử váy trắng?"

Hiển nhiên, tầng thứ tám này đang kiêng kị nữ tử váy trắng!

Tầng thứ tám này đang chờ người khác tới giết mình sau đó hắn lại giết người đó!

Nếu như mình bị người khác giết, đối phương sẽ còn báo thù cho mình!

Nghĩ như vậy, hắn đột nhiên phát hiện chuyện này cũng không phải là chuyện xấu gì!

Diệp Huyền quay người rời đi, hình như nghĩ đến cái gì, hắn lại hỏi: "Tiền bối, tầng thứ chín cũng tỉnh rồi sao?"

Tầng thứ tám nói: "Không biết."

Không biết!

Diệp Huyền khẽ gật đầu, bước nhanh rời đi.

Hắn đi vào tầng thứ nhất, nhìn thoáng qua đỉnh đầu, giờ phút này, Kiếm Tôn vẫn ngồi ở trước hai thanh kiếm đó.

Từ khi Kiếm Tôn đến, hắn ta vẫn ngồi ở trước hai thanh kiếm đó, dường như đang cảm ngộ gì đấy.

Diệp Huyền biết hai thanh kiếm có thể sẽ giúp cho Kiếm Tôn có điều ngộ ra, nếu tiếp tục như thế, trình độ ở phương diện kiếm đạo của Kiếm Tôn sẽ tăng lên rất nhiều.

Nếu như Kiếm Tôn cải thiện được cũng là chuyện tốt đối với Diệp Huyền hắn!

Diệp Huyền ngắt lời đại trưởng lão một lần nữa: "Ngày sau? Ngày đó ta đánh với Thần Điện một trận, tại sao Đạo Môn ngươi không xuất hiện? Đạo Môn ngươi không ra tương trợ cũng không có gì đáng trách, dù sao thì các ngươi cũng không nợ ta cái gì. Nhưng mà sau khi chúng ta đánh thắng, Đạo Môn ngươi lại tới muốn chia sẻ thành quả... làm như vậy có phải là có chút không biết xấu hổ hay không?"

Đại trưởng lão do dự một chút, sau đó lại nói: "Diệp vương, nơi đây thật sự rất quan trọng với Đạo Môn, nếu như Diệp Vương chịu bỏ những thứ yêu thích, sau này Đạo Môn ta tất..."

Diệp Huyền đột nhiên quay người nhìn về phía đại trưởng lão: "Cực kỳ quan trọng với Đạo Môn ngươi, cho nên nên cho Đạo Môn ngươi?"

Đại trưởng lão trầm giọng nói: "Diệp vương, chỗ này cực kỳ quan trọng với Đạo Môn, xin Diệp vương..."

Diệp Huyền nói khẽ: "Nghe nói Đạo Môn ngươi vẫn đang nhắm vào nơi này."

Diệp vương!

Phàm là cường giả Huyền Hoàng Đại Thế Giới, khi nhìn thấy Diệp Huyền đều sẽ tôn xưng một tiếng Diệp vương.

Phải biết, bây giờ Diệp Huyền dậm chân một cái, toàn bộ Huyền Hoàng Đại Thế Giới đều sẽ rung chuyển!

Một ngày này, Diệp Huyền đi tới trên trời cao, cũng chính là nơi đã từng là Thần Điện, đương nhiên, chỉ là một cứ điểm của Thần Điện ở Huyền Hoàng Đại Thế Giới.

Bây giờ khu vực này vẫn đang trống không.

Diệp Huyền cũng không cho bất kỳ ai tới chiếm cứ mảnh đất này, nguyên nhân chủ yếu là vì có quá nhiều người đang ngấp nghé mảnh đất này.

Bởi vì nơi này có bản nguyên tử khí!

Thứ này đối với người tu luyện có tác dụng rất lớn.

Đúng lúc này, đại trưởng lão Đạo Môn đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền, hắn ta ôm quyền với Diệp Huyền: "Diệp vương."

Mà bây giờ, Huyền Hoàng Đại Thế Giới có thể nói là đã nhất thống.

Bây giờ, mục tiêu của tất cả mọi người đều là Kiếm Tôn, không có ai quan tâm tới Diệp Huyền hắn, cho dù là Thần Điện cũng mai danh ẩn tích trong Huyền Hoàng Đại Thế Giới.

Mà trong khoảng thời gian này cũng là khoảng thời gian yên tĩnh nhất từ khi hai huynh muội đi vào Huyền Hoàng Đại Thế Giới.

Thời gian kế tiếp, hắn ngoại trừ mỗi ngày tu luyện, thời gian còn lại đều đang ở bên cạnh Diệp Linh.

Diệp Huyền cười, rời khỏi Giới Ngục tháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận