Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1234: Luận bàn một chút

Viên Tiểu Đao lắc đầu, bây giờ sau khi nàng từ bỏ chuyện nhắm vào Diệp Huyền, đột nhiên lại cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.

Bởi vì dù cho Diệp Huyền có yêu nghiệt như thế nào đi nữa cũng không có liên quan gì tới nàng.

Buông bỏ!

Giờ khắc này, nàng mới hiểu được nếu như buông bỏ một chuyện sẽ làm cho cuộc sống của mình trở nên khác biệt.

Cuộc đời còn dài không thể quá chấp nhất!

Viên Tiểu Đao trầm mặc một lát, quay người muốn rời đi, mà hình như là nghĩ tới cái gì đó cho nên lại ngừng lại, nàng muốn xem Diệp Huyền thay đổi thế nào.

Bên trong U Minh Điện.

Diệp Huyền xếp bằng ngồi dưới đất, quanh người hắn có hai loại kiếm ý không ngừng xoay quanh.

Mà thiện ác kiếm ý của Diệp Huyền hắn, hắn cũng không thể hoàn toàn hiểu thấu rõ được thiện và ác trên thế gian này.

Bởi vì Diệp Huyền hắn không phải thánh nhân!

Nói một cách đơn giản thì thiện ác chính là đúng sai trên thế gian này, nhưng mà đúng và sai ai có thể nói chuẩn xác được?

Còn những chuyện khác thì hắn cũng không lo được nhiều như vậy.

Thế nào là thiện ác?

Nữ tử váy vải nhìn thoáng qua Viên Tiểu Đao, sau đó nàng nhìn về phía A Liên: "Tại sao ngươi còn nán lại đây?"

Kiếm ý!

Lúc này, nữ tử váy vải đi ra đại điện.

Hắn đã từng có rất nhiều loại cảm ngộ, nhưng một đạo thiện ác này thật sự rất phức tạp.

Thiện ác kiếm ý!

Chuyện hắn có thể làm chính là giữ vững bản tâm của mình, không làm chuyện trái lương tâm, và không làm chuyện đuối lý.

Nữ tử váy vải hỏi: “Bởi vì hắn?"

Trong lòng mỗi người đều có một cây thước, cây thước này cân nhắc đúng và sai nhưng mà thế gian này đúng và sai lại không phải là tuyệt đối.

A Liên lắc đầu: “Không hoàn toàn, có một số chuyện phải xử lý một chút."

Khi thấy nàng, vẻ mặt của Viên Tiểu Đao lập tức đề phòng, đối với nữ tử váy vải này, nàng vô cùng kiêng kị, mặc dù đối phương không phải bản thể mà chỉ là một sợi phân thân mà thôi!

A Liên cười nói: "Làm một ít chuyện?"

A Liên nói khẽ: "Thật ra thì với thực lực của nàng ta thì vốn có thể tới Ngũ Duy, nhưng nàng ta lại vì cái tên ở bên trong kia mà nán lại ở chỗ này, đây cũng không phải là một chuyện tốt."

A Liên nói khẽ: "Vị trí cụ thể thì không biết."

Bởi vì nếu như nàng phát điên thì không ai có thể kiềm chế được nàng.

A Liên cười hỏi: "Nữ tử váy trắng sao?"

A Liên cười ha ha một tiếng: “Khỏi phải nói, ta cũng rất nhớ các nàng, hai tiểu gia hỏa này từ khi đến quê nhà Liêm Sương đã trở nên nghịch ngợm khác thường.”

Nữ tử váy vải gật đầu: “Bây giờ nữ nhân đó đang ở đâu?"

Đúng lúc này, ba nữ nhân gần như đồng thời nhìn về phía U Minh Điện cách đó không xa, nơi đó, có một nam tử đi ra!

Hai tiểu gia hỏa đó đúng là rất thú vị!

Nghe vậy, trên mặt nữ tử váy vải cũng nở một nụ cười.

Nữ tử váy vải gật đầu.

Nữ tử váy vải nhìn lướt qua tinh không mịt mù nơi xa, nói khẽ: "Vẫn là vũ trụ đó, nhưng không phải là vũ trụ mà ta quen thuộc nữa."

A Liên cười nói: "Cũng may là gặp được một người quen như ta, nếu không ngươi đi ra ngoài chẳng phải lại càng nhàm chán hơn sao!"

Nữ tử váy vải khẽ gật đầu: “Đúng là có chút nhớ tiểu gia hỏa và tiểu nha đầu đó..."

Nữ tử váy vải trầm mặc.

Đặc biệt là tính tình của nữ nhân này còn cực kỳ nóng nảy, nàng ở lại chỗ này quá nguy hiểm cho vũ trụ này!

Thế giới này đã không thể chứa được nữ nhân đó!

Nữ tử váy vải gật đầu.

Chính là Diệp Huyền!

Quanh thân Diệp Huyền có hai loại kiếm ý một đen một trắng không ngừng xoay quanh.

Thiện ác kiếm ý!

Nữ tử váy vải quan sát Diệp Huyền một chút, nói khẽ: "Thế nào rồi?"

Diệp Huyền cười đáp: "Cảm thấy rất ổn."

Nữ tử váy vải khẽ gật đầu: “Chúc mừng, kiếm tâm càng thêm trong suốt."

Diệp Huyền chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Lĩnh ngộ!

Lần này, thu hoạch lớn nhất của hắn không phải là hiểu về pháp tắc mà là hiểu về kiếm đạo của mình.

Bản chất kiếm đạo!

Khi hiểu rõ pháp tắc và bản chất của thiên địa này thì hắn đột nhiên nghĩ tới bản chất của kiếm đạo.

Diệp Huyền: "..."

A Liên nhìn Viên Tiểu Đao, lại nói: "Vậy thì ra tay hung ác một chút, đừng đánh chết là được."

Diệp Huyền đột nhiên nói: "A Liên tiền bối, ta không yếu như vậy đâu."

A Liên cười nói: "Đương nhiên, nhưng mà xin hãy nương tay!"

Nó không có nhiều thứ loè loẹt đến vậy, sở dĩ có là bởi vì người, người cho bọn chúng cái gì thì bọn chúng chính là cái đó.

Bản chất của kiếm đạo chính là kiếm!

Mà hắn không nên rối rắm về kiếm, hắn nên rối rắm về bản thân mình, bởi vì bản thân hắn mới là bản chất cuối cùng của kiếm đạo.

Người là trung tâm!

Sau khi nghĩ thông suốt được chuyện này thì hắn phát hiện tâm cảnh và kiếm ý của mình đều xuất hiện sự thay đổi cực lớn, đặc biệt là kiếm ý, bây giờ kiếm ý của hắn so với trước kia có cảm thấy như có sinh mệnh.

A Liên quan sát Diệp Huyền một chút, khẽ gật đầu: “Ngươi của bây giờ, nếu không đối đầu với cường giả như Viên cô nương thì hẳn là không có nguy hiểm gì."

Diệp Huyền nhìn về phía Viên Tiểu Đao, cười nói: "Viên cô nương, luận bàn một chút?"

Viên cô nương chau lông mày: “Đang có ý đó."

Nói rồi, nàng nhìn hai nữ tử A Liên một chút: “Không ngại chứ?"

Mà sở dĩ thế gian này có vô số kiếm đạo là bởi vì mỗi một người đều có thể ban sinh mệnh cho kiếm, cũng có thể ban cho nó kiếm đạo khác nhau, kiếm đạo có ngàn vạn là bởi vì có ngàn vạn người, mà bản chất của kiếm chính là kiếm!

Là kiếm đơn thuần!

Thật ra thì chính là kiếm.

Bản chất của kiếm đạo là gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận