Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 404: Đồ Sát

Trên Vân thuyền, bên cạnh Khô Minh Hư, Kỷ Yên Nô đột nhiên nói:

- Hắn làm cái quỷ gì?

Khô Minh Hư khẽ lắc đầu:

- Không biết. Nhưng mà, đợi lát nữa sẽ biết!

Nói xong, dưới ánh mắt của vô số người, hắn trống rỗng xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Chân Ngự Pháp cảnh!

Đừng nói ở Thanh Châu, cho dù ở Trung Thổ Thần Châu, cũng thuộc nhóm cường giả đứng đầu nhất.

Khô Minh Hư nhìn Diệp Huyền, thần sắc bình tĩnh, huyền khí truyền âm:

- Vô cùng chắc chắn!

Diệp Huyền lãnh đạm nói:

- Thua ngươi? Ngươi chắc chắn?

- Nếu thua ngươi, mặt mũi lão phu phải để đâu? Mặt mũi Ma tông ta để nơi nào?

- Đợi chút nữa ngươi ta giao thủ ba chiêu, sau đó thua ta.

- Nếu chọn thua ngươi, danh dự của cá nhân ta ngược lại không quan trọng, nhưng danh dự ngàn năm của Ma tông ta chắc chắn sẽ bị hủy chỉ trong chốc lát!

- Ngươi muốn làm gì!

- Đây chính là một phần kế hoạch của ta, nếu ngươi chọn thua ta, có thể nhân cơ hội này dẫn Ma tông rời đi.

Nghe vậy, Khô Minh Hư nhăn mày lại:

Diệp Huyền cũng truyền âm:

Khô Minh Hư trực tiếp cự tuyệt:

- Dạng này thế nào, đánh ngang tay! Kể từ đó, ta đạt được mục đích, Ma tông ngươi cũng không đến mức mất hết danh tiếng!

Diệp Huyền nói:

Khô Minh Hư dường như đang suy nghĩ, mà lúc này, Diệp Huyền lại nói:

Khô Minh Hư vẫn lắc đầu:

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

Lần này, không dùng huyền khí truyền âm, không chỉ không huyền khí truyền âm, dưới huyền khí gia trì, thanh âm rất lớn, tất cả mọi người giữa sân đều nghe rõ.

Diệp Huyền khẽ gật đầu, sau đó lớn tiếng nói:

Không thể không nói, kiếm thế của Diệp Huyền vẫn là vô cùng mạnh, kiếm thế mạnh mẽ cuồn cuộn tận chân trời, tất cả mọi người giữa sân đều cảm nhận được!

Khô Minh Hư nghĩ chỉ chốc lát, sau đó nói:

Nhưng không kéo dài bao lâu, một tiếng kiếm reo to rõ đột nhiên vang vọng chân trời, rất nhanh, kiếm ý tiêu tán, Diệp Huyền về lại chỗ cũ.

- Nếu còn không muốn, vậy ta đây vô lực.

Diệp Huyền đột nhiên huyền khí truyền âm:

Khô Minh Hư đứng đấy, thần sắc bình tĩnh.

Tay phải Diệp Huyền đang run!

- Bắt đầu đi!

Mà lúc này, một cỗ kiếm ý màu ám hắc đột nhiên bạo phát ra từ trong cơ thể Diệp Huyền, rất nhanh, Diệp Huyền đột nhiên biến mất.

Lúc xuất hiện lần nữa, đã ở trên đỉnh đầu Khô Minh Hư, mà lúc này, cỗ kiếm ý màu ám hắc kia đột nhiên bao phủ hai người.

Giữa sân, tất cả mọi người không còn nhìn thấy hai người Diệp Huyền.

- Hôm nay, chúng ta một kiếm phân thắng thua!

Hắn cũng không thi triển Thập Trượng Nhất Sát, bởi vì trăm phần trăm không giết được...

Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

Ngay sau đó, dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Diệp Huyền lấy ra kiếm của bản thân, rất nhanh, một cỗ kiếm thế cường đại chấn động ra từ trong cơ thể hắn.

- Khen ta!

Khóe miệng Khô Minh Hư khẽ co quắp, hắn do dự một chút, sau đó nói:

- Các, các hạ kỳ tài ngút trời, thế gian hiếm có, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả...

Lúc này, Diệp Huyền ôm quyền:

- Đa tạ!

Dưới huyền khí gia trì, hai chữ của Diệp Huyền tựa như tiếng sấm vang vọng chân trời, cho dù ngoài mười dặm cũng có thể nghe được!

Đa tạ?

Khô Minh Hư trợn mắt hốc mồm, ngươi đa tạ cái quỷ gì? Ngươi thắng sao? Ngươi thắng sao? Ngươi còn biết xấu hổ hay không?

Phía dưới, vô số người đã hóa đá.

Đi thật!

Khi nhìn thấy Ma tông và Quỷ Tông bắt đầu rút lui, đầu đám người lập tức trống rỗng!

Thật bị Diệp Huyền đánh bại?

Tất cả mọi người giữa sân ngây ra như phỗng, vậy mà đi?

Đi?

- Chúng ta đi!

Khô Minh Hư nhìn chằm chằm Diệp Huyền, huyền khí truyền âm:

- Da mặt dày như ngươi, ta chưa từng thấy.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Tiền bối, làm đại sự, không câu nệ tiểu tiết. Hiện tại, ngươi có thể dẫn người Ma tông ngươi rút lui. Nhớ kỹ, không thể nói thẳng rời khỏi Thanh Châu, chỉ có thể nói trước tiên lui lại, tùy thời tái chiến.

Khô Minh Hư lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Huyền, quay người định rời đi, mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói tiếp:

- Tiền bối, diễn trò phải làm nguyên bộ a!

Khóe miệng Khô Minh Hư co quắp một trận, hắn cưỡng ép ngăn chặn lửa giận trong nội tâm, quay người, lãnh đạm nói:

- Tiểu hữu kỳ tài ngút trời, lão phu bội phục, hôm nay sắc trời đã không còn sớm, ngày khác chúng ta tái chiến.

Nói xong, thân hình hắn run lên, người đã xuất hiện phía trên vân thuyền, hắn nhìn thoáng qua Diệp Huyền phía dưới:

Tất cả mọi người đang đợi Tông chủ Ma Tông trả lời.

Loại cường giả cấp bậc này, sẽ thua Diệp Huyền sao?

Tất cả mọi người nhìn về phía Tông chủ Ma Tông, Tông chủ Ma Tông này thế nhưng là cường giả chân Ngự Pháp cảnh a!

Mọi người một mặt kinh ngạc.

Thắng?

Cái này... Diệp Huyền thắng?

Rất nhanh, dưới ánh nhìn của vô số người, Ma tông và Quỷ tông bắt đầu rút lui. Mà những tu sĩ đến từ Trung Thổ Thần Châu kia đã muốn rút lui theo, thế nhưng, ngay lúc này, Diệp Huyền phía dưới đột nhiên run lên thân hình, ngăn trước mặt những người này.

Nhìn thấy Diệp Huyền, đám tu sĩ đến từ Trung Thổ Thần Châu ai cũng một mặt kiêng kị.

Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:

- Chư vị, dường như ta cũng không có để các ngươi đi a!

Trước mặt Diệp Huyền, một lão giả trầm giọng nói:

- Diệp Huyền, ngươi đừng khinh người quá đáng, chúng ta có mấy vạn người, ngươi...

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên biến mất tại chỗ.

Xuy!

Đầu của lão giả nói chuyện trực tiếp bay ra, máu tươi như trụ!

Mọi người hoảng hốt, dồn dập lùi lại nhanh.

Trên không, Diệp Huyền cầm kiếm trực chỉ mấy vạn người trước mặt:

- Giết!

Thanh âm vừa dứt, hắn đã xông ra ngoài.

Phía dưới, 100 đạo binh Thương Lan trực tiếp bắt đầu chạy, trong tay bọn hắn, từng mũi tên nỏ phóng lên tận trời, gần như trong nháy mắt, đã có gần trăm người rơi nhanh xuống từ không trung.

Mà nội thành, mấy người Cuồng Sư dong binh đoàn cũng dồn dập xông ra ngoài.

Nữ tử mạng che mặt do dự một chút, cũng dẫn theo chín người sau lưng xông ra ngoài!

Ngoại trừ ba nhánh dong binh đoàn này, còn có đám người Lục Bán Trang...

Nhân số bên Diệp Huyền còn không lên đến 200, thế nhưng, khí thế kia, lại trực tiếp nghiền ép đám tu sĩ đến từ Trung Thổ Thần Châu này!

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất, vẫn là do sau khi Ma tông và Quỷ tông rời đi, những người này không có người dẫn đầu, đều là năm bè bảy mảng.

Vừa đánh nhau, không hề nghĩ đến liều mạng, mà lại muốn liều mạng chạy trốn, bởi vậy vừa đánh đã bại!

Đồ sát!
Bạn cần đăng nhập để bình luận