Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3126: Làm trâu làm ngựa cho ngươi

Đạo Nhất ở bên cạnh đột nhiên cười bảo: "Mục Thánh, vậy ngươi hiểu được bao nhiêu về phụ thân của chủ nhân?"

Mục Thánh lắc đầu: "Không hiểu!"

Đạo Nhất mỉm cười: "Ta biết Diệp tộc rất mạnh, mạnh đến mức ngay cả Ý cảnh cũng chỉ là một con kiến nhưng ta tin phụ thân của chủ nhân!"

Thanh sam nam tử đáng sợ đến mức nào?

Nàng không biết nhưng lại cảm thấy cho dù hắn ta có đối mặt với Diệp tộc thì chắc chắn cũng sẽ không yếu hơn.

Đương nhiên, thanh sam nam tử có mạnh hơn Diệp tộc hay không, nàng cũng không dám phỏng đoán vì dù sao Diệp tộc cũng chính là một thế tộc coi Ý cảnh như con tép riu mà!

Mục Thánh lại nói: "Thế tử, ngươi chắc chắn phụ thân ở kiếp này của mình còn mạnh hơn cả Diệp tộc sao?"

Diệp Huyền lắc đầu: "Không chắc chắn!"

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lúc sau đó đáp: "Nếu hắn ta không đánh lại được vậy ta chỉ có thể tiễn hắn ta nốt đoạn đường cuối cùng thôi."

Diệp Huyền: "..."

Diệp Huyền nhún vai: "Đương nhiên là chuyện mà cha ta nên nghĩ rồi!"

Mục Thánh lắc đầu: "Thế tử, ngươi thật hiếu thuận..."

Diệp Huyền gật đầu.

Mọi người: "..."

Mục Thánh hơi nhíu mày, đang định nói thì Diệp Huyền lại tiếp tục: "Đó không phải là chuyện mà ta nên suy nghĩ."

Đột nhiên tiểu tháp lên tiếng: "Tiểu chủ... ngươi không sợ bị chủ nhân đánh sao?"

Mục Thánh truy hỏi: "Vậy nên là ai suy nghĩ?"

Mục Thánh hơi nghi ngờ: "Không phải là chuyện mà ngươi nên suy nghĩ?"

Mọi người: "..."

Diệp Huyền lắc đầu: "Đâu có."

Mục Thánh trợn tròn mắt: "Thế tử... lỡ như phụ thân ngươi không đánh lại được Diệp tộc thì phải làm sao?"

Mục Thánh đang định nói thì Diệp Huyền lại chợt bảo: "Mục Thánh, ta nói gọi người thì ngươi nói người mà ta gọi tới không đánh lại được Diệp tộc, vậy ngươi nói xem bây giờ ta phải làm thế nào?"

Diệp Huyền cười khà khà: "Hắn ta đánh không lại vậy ta chắc chắn chỉ có thể tiễn hắn ta nốt đoạn đường cuối cùng thôi, đương nhiên, tiễn hắn ta xong cũng đến lượt ta rồi!"

Mục Thánh liếc mắt nhìn hắn: "Thế tử, ngươi đã chuẩn bị nhận thua rồi sao?"

Còn Diệp Thần thì lại khác, mẹ của Diệp Thần thật lòng muốn hại chết hắn ta!

Trước đây hắn vẫn luôn cảm thấy mình rất thảm nhưng bây giờ lại cảm thấy Diệp Thần còn thảm hơn cả mình!

Gia đình đế vương không có tình thân, mà trong đại gia tộc lại làm sao không phải chứ?

Diệp Huyền thấp giọng thở dài: "Ta cũng khổ lắm đấy chứ, đầu tiên là suýt chút nữa bị mẹ mình đập chết, bây giờ lại có thêm một bà mẹ nữa, hơn nữa còn người này mạnh hơn người kia, ôi..."

Không thể không nói đầu thai rất quan trọng!

Mục Thánh im lặng.

Lão giả đó hít một hơi thật sâu, một lúc sau hắn ta liếc mắt nhìn hai bàn tay mình, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn.

Đám người Diệp Huyền quay đầu nhìn qua, lúc này, có một lão giả đứng dậy từ bên hồ, hắn ta đã đạt đến Ý cảnh rồi!

Đúng lúc này, bên cạnh hồ nước xa xa có một luồng khí tức lớn mạnh đột nhiên vọt thẳng lên trời.

Nói rồi, hắn lắc đầu nguầy nguậy.

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền lại nhớ đến cha mình!

Thật ra cha mình cũng được lắm đấy chứ!

Ít nhất thì cha mình cũng hy vọng mình có thể ưu tú hơn hắn ta!

Mẹ của hắn hại hắn là vì hiểu lần, mà sau khi hóa giải hiểu lầm, mối quan hệ giữa bọn họ cũng hòa hợp hơn hẳn.

Nhất là ở trong loại đại gia tộc này và gia đình đế vương ở thế tục!

Quá ưu tú cũng không phải là một chuyện tốt.

Bị chính mẹ ruột của mình xử như vậy, là ai cũng sẽ khổ sở cả thôi!

Ý cảnh!

Cuối cùng hắn ta cũng đạt đến Ý cảnh rồi!

"Ha ha..." Lão giả không nhịn được mà bật cười.

Rất nhanh, dường như hắn ta nghĩ đến gì đó mà quay phắt đầu sang nhìn về phía Diệp Huyền ở đằng xa, sau đó vội vàng chạy đến trước mặt hắn, cung kính hành lễ: "Đa tạ Diệp thiếu!"

Diệp Huyền cười bảo: "Chúc mừng!"

Lão giả vội vàng nói: "Đều là nhờ có Diệp thiếu nâng đỡ cả!"

Cuối cùng thì hắn ta cũng hiểu rồi!

Có đội khi sống trong thế đạo này phải học được cách nịnh hót, nịnh càng hay thì tiền đồ càng rộng mở!

Diệp Huyền cười hỏi: "Tiếp theo đây có dự định gì không?"

Lão giả vội vàng đáp: "Ta bằng lòng đi theo Diệp thiếu, làm trâu làm ngựa cho ngươi!"

Diệp Huyền đang định lên tiếng thì lúc này, phía đằng xa lại có thêm một người đột phá.

Hắn nhìn mấy cường giả ngụy Ý cảnh đang ngồi bên hồ kia, phát hiện ra khí tức của tất cả bọn họ đều đang không ngừng mạnh lên!

Rất dễ nhận thấy, sẽ có càng ngày càng nhiều người đạt đến Ý cảnh!

Mà cùng với những người này đạt đến Ý cảnh, thực lực của vũ trụ này cũng sẽ lên thêm một tầng cao mới!

Nhưng hiện giờ kẻ địch đã biến thành Diệp tộc rồi!

Mà mấy cường giả Ý cảnh này đứng trước mặt Diệp tộc lại hoàn toàn không đáng được nhắc đến!

Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Huyền thấp giọng thở dài.

Mấy người này còn chưa được bồi dưỡng thành cường giả Ý cảnh thì Ý cảnh đã biến thành một sự tồn tại như bia đỡ đạn rồi.

Mẹ nó chứ!

Không chỉ mấy người này mà mình cũng sắp biến thành bia đỡ đạn luôn rồi.

Mà mình mới đột phá được bao lâu thôi?

Còn chưa tới nửa năm nữa kìa!

Nói cách khác là cha mình mới đi được mấy tháng mà mình đã từ một cường giả đỉnh cấp biến thành bia đỡ đạn...

Dường như nghĩ đến gì đó, đột nhiên hắn xòe tay ra, tiểu tháp xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận