Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1743: Hắn đã xem thường đối thủ rồi

Thân Hóa Thiên Địa!

Diệp Huyền liếc nhìn Thiên Tử, Thiên Tử chầm chậm nhắm hai mắt lại. Hắn ta giơ tay phải lên. Trong nháy mắt, cả đất trời bỗng trở nên hư ảo.

Lúc này, Thiên Tử đã hóa thân thành thiên địa, nhất cử nhất động của hắn ta đều ảnh hưởng đến thiên địa này.

Thiên Tử bỗng mở mắt, trong mắt hắn ta là một mảng trắng xóa.

Thiên Tử nhìn về phía Diệp Huyền, nhếch miệng, đoạn phất tay phải, một luồng sức mạnh to lớn lập tức cuộn trào.

Rầm rầm!

Ở phía xa, Diệp Huyền lập tức lùi về phía sau cả trăm trượng. Mà sau khi hắn dừng lại, không gian xung quanh lại bắt đầu nứt vỡ. Luồng sức mạnh đáng sợ kia không ngừng tấn công lên nhục thân và cái khiên của hắn!

Diệp Huyền chau chặt mày, phát hiện lúc này nhục thân của hắn đang bị luồng sức mạnh thần bí kia ăn mòn!

Diệp Huyền nhìn Thiên Tử, nhếch miệng: “Nào, đỡ kiếm của ta đây!”

Vẫn là Thiên Đạo Quyền, tuy nhiên uy lực của một quyền lần này đã khác, nó đã mạnh hơn rất nhiều lần!

Sức mạnh của Thiên Tử lập tức tan thành mây khói!

Ở phía xa xa, Thiên Tử híp mắt, hắn ta xuất quyền!

Diệp Huyền liếc nhìn Thiên Tử, cũng chẳng đáp lời. Hắn mở lòng bàn tay, một thanh kiếm bèn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Giây tiếp theo, một luồng kiếm ý cực mạnh bùng phát từ Thiên Tru Kiếm của Diệp Huyền.

Sức mạnh của Thiên Tử đã bị kiếm của Diệp Huyền đánh tan. Cùng lúc đó, kiếm của hắn cũng bay đến trước mặt Thiên Tử như một tia sét. Đôi đồng tử của Thiên Tử lập tức co lại, hắn ta mở lòng bàn tay ra, Thí Thần Thương bỗng xuất hiện và bay vụt một đường.

Luồng sức mạnh thần bí này trực tiếp xuyên qua Tu Di Thuẫn và Chúc Long giáp của hắn!

Mà lúc này, kiếm của Diệp Huyền đã tới.

Uỳnh!

Thiên Tử bỗng bật cười: “Diệp Huyền, trừ vũ khí ra thì ngươi chẳng có gì cả!”

Dứt lời, hắn bèn biến mất tại chỗ.

Cây trường thương của Thiên Tử run rẩy kịch liệt, cả người lập tức bay ngược về phía sau. Khoảnh khắc ấy, hắn ta bỗng gào lên, Thí Thần Thương trong tay lập tức bắn ra.

Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt hắn ta lập tức trở nên khó coi. Lúc này hắn ta mới nhớ ra, Diệp Huyền không phải thể tu mà là kiếm tu!

Vụt!

Uỳnh!

Rầm!

Uỳnh!

Thí Thần Thương và kiếm của Diệp Huyền đối đầu trực tiếp, Thí Thần Thương bị chặn lại, hơn nữa còn đang nứt dần!

Một tiếng nổ cực lớn vang lên!

Ở phía xa xa, Diệp Huyền giơ tay, xuất kiếm.

Một thủ ấn cực lớn xuất hiện phía sau Thiên Tử, ngay sau đó thủ ấn ấy trực tiếp bay về phía Diệp Huyền.

Trường thương xé gió mà đi.

Thủ ấn vỡ tan, còn kiếm của Diệp Huyền thì đâm thẳng vào Thiên Tử.

Rầm!

Kiếm của Diệp Huyền đã tới.

Ầm!

Phàm kiếm!

Diệp Huyền vừa xuất kiếm thì Thiên Tử lại tái mặt, hắn ta chắp hai tay lại rồi chĩa về phía trước: “Thiên Đạo Ấn!”

Uỳnh!

Diệp Huyền nhếch miệng, tay phải hắn hơi thêm lực.

Ầm!

Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Thiên Tử lập tức trở nên khó coi. Hắn ta đang định nói gì đó thì Diệp Huyền lại biến mất.

Thí Thần Thương lập tức tan nát và hóa thành những mảnh vụn rơi xuống đất.

Thiên Tử đột nhiên hét lên, hắn ta cố xuất quyền.

Thiên Đạo Quyền!

Thiên Tử vừa xuất quyền thì tốc độ kiếm của Diệp Huyền càng gia tăng!

Vụt!

Hắn ta còn chưa kịp phản ứng thì kiếm của Diệp Huyền đã vụt qua cánh tay phải của hắn ta. Cánh tay phải của Thiên Tử cứ thế bay đi, cùng lúc đó kiếm của Diệp Huyền lại xuất hiện ngay trước trán của hắn ta!

Thế nhưng có một sức mạnh thần bí đã ngăn kiếm của hắn lại!

Diệp Huyền quay đầu nhìn Nhậm Bình Sinh.

Lúc này, Vô Hy bỗng trầm giọng nói: “Hắn ta không ra tay!”

Nhậm Bình Sinh không ra tay ư?

Diệp Huyền vừa dứt lời thì Ác Ma Chi Dực bỗng xuất hiện phía sau hắn. Giây tiếp theo, một đường kiếm quang lập tức vụt qua.

Diệp Huyền mỉm cười: “Đối đầu với ngươi chính là đối đầu với thế giới này ư? Ngươi nghĩ nhiều quá rồi đúng không?”

Thiên Tử liếc nhìn Diệp Huyền, gương mặt hắn ta khôi phục vẻ thong dong và tự tin: “Diệp Huyền, ta đã được ông trời bảo vệ, được Thiên Đạo hộ thân, ngươi đối đầu với ta thì tức là đối đầu với Thiên Đạo, đối đầu với thế giới này, ngươi đã hiểu hay chưa?”

Không chỉ có vậy, khí tức của hắn ta cũng mạnh hơn rất nhiều.

Thiên Tử chầm chậm nhắm mắt lại, cánh tay phải vừa bị Diệp Huyền đả thương của hắn ta phục hồi trở lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được. Chỉ một lát sau tay phải của Thiên Tử đã bình thường trở lại.

Cái tên này quen biết Thiên Đạo!

Diệp Huyền giơ kiếm ra đỡ!

Rầm!

Hắn lập tức lùi về phía sau cả trăm trượng!

Sau khi hắn dừng lại, chau mày hỏi: “Tiền bối, Thiên Đạo Ý Chí là gì thế?”

Tầng thứ chín nói: “Thì là hắn ta được Thiên Đạo bảo vệ, hiểu chưa?”

Thiên Đạo bảo vệ à!

Diệp Huyền trầm mặc, không thể không nói hắn đã xem thường Thiên Tuyển Chi Tử rồi!

Người ta được Thiên Đạo bảo vệ cơ mà!

Hắn nhìn Thiên Tử, xung quanh Thiên Tử đang được bao bọc bởi một luồng sức mạnh kì lạ. Rất rõ ràng, đây chính là Thiên Đạo Ý Chí!

Đúng lúc đó, Thiên Tử bỗng xuất quyền.

Một luồng sức mạnh thần bí đã ngăn kiếm của hắn lại!

Diệp Huyền cầm kiếm đâm tiếp về phía trước, thế nhưng khi kiếm cách trán Thiên Tử khoảng nửa tấc thì bỗng nhiên dừng lại!

Thiên Đạo Ý Chí!

Có Thiên Đạo Ý Chí bảo vệ!

Đúng lúc đó, Thiên Tử trước mặt Diệp Huyền bỗng cười gằn: “Diệp Huyền, đây là Thiên Đạo Ý Chí, ta có Thiên Đạo Ý Chí bảo vệ, ngươi không giết được ta đâu!”

Ở phía xa xa, Thiên Tử híp hai mắt lại. Giữa trán hắn ta lại có một chữ Đạo xuất hiện. Ngay sau đó, chữ Đạo ấy bay đi và đối đầu với kiếm của Diệp Huyền.

Rầm!

Đất trời rung chuyển!

Thiên Tử lập tức lùi về phía sau, còn Diệp Huyền vẫn đang đối đầu với chỗ sức mạnh còn dư lại bằng nhục thân của mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận