Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1765: Hắn chẳng liên quan gì đến chúng ta hết

Nhậm Bình Sinh và Vô Hy tiến vào cấm địa.

Tới trước bia đá, Vô Hy khẽ nói: “Hóa ra ở đây có một Kiếm Tông!”

Nhậm Bình Sinh nhìn Vô Hy: “Ngươi không biết?”

Vô Hy gật đầu: “Ta đã tới nơi này bao giờ đâu!”

Nhậm Bình Sinh nói: “Ngươi đang đùa ta đấy à?”

Vô Hy nói: “Đây là cấm địa của Thiên Ma tộc, lão tổ từng hạ tử lệnh cấm tất cả mọi người trong Thiên Ma tộc không được bước vào nơi này.”

Nhậm Bình Sinh hỏi: “Tại sao?”

Vô Hy nói: “Không biết nữa! Có một vài tiền bối ở Thiên Ma tộc chúng ta không tuân thủ tử lệnh này, bọn họ tự ý bước vào cấm địa. Tuy nhiên những người đó đều không thể ra ngoài.”

Nhậm Bình Sinh nhìn Vô Hy: “Sao ngươi lại cho rằng như vậy?”

Vô Hy gật đầu.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Nhậm Bình Sinh trở nên vô cùng khó coi.

Nhậm Bình Sinh gật đầu: “Dù thế nào thì chúng ta cũng phải lấy được thư ốc.”

Bởi lẽ Diệp Huyền là kiếm tu!

Chỉ vì sinh tồn mà thôi!

Nhậm Bình Sinh nhìn bia đá rồi hỏi: “Kiếm Tông?”

Thực ra, hắn ta không muốn đối đầu với Diệp Huyền. Thế nhưng, thư ốc kia rất quan trọng đối với Thiên Ma tộc của hắn ta. Đó là vật quan trọng bảo vệ Thiên Ma tộc trong cuộc chiến với Ngũ Duy Kiếp!

Kiếm Tông liệu có liên quan đến Diệp Huyền không đây?

Nói đến đây, sắc mặt hắn ta bèn sầm lại.

Vô Hy khẽ nói: “Bởi vì rõ ràng cái tên Diệp Huyền kia không biết cấm địa! Hơn nữa ta đã từng điều tra hắn, đây là lần đầu tiên hắn tới Ngũ Duy, cũng chưa từng tới Thiên Ma tộc chúng ta bao giờ. Do vậy hắn không thể có liên quan đến Kiếm Tông.”

Vô Hy gật đầu.

Có vẻ Vô Hy biết hắn ta đang nghĩ gì, bèn nói: “Chắc là hắn không liên quan gì đến Kiếm Tông đâu!”

Hai người đang định đi vào Kiếm Tông thì đúng lúc này, một bạch phát lão giả bỗng xuất hiện trước mặt hai người bọn họ.

Ngũ Duy Kiếp vô cùng đáng sợ, nếu như không có thư ốc thì cuối cùng e là Thiên Ma tộc sẽ chẳng còn mấy ai sống sót.

Đúng lúc này, Nhậm Bình Sinh bỗng nói: “Chúng ta đi thôi!”

Một đường kiếm quang bay về phía Vô Hy!

Đúng lúc đó, thanh kiếm bên trong bao kiếm của bạch phát lão giả bèn bay lên.

Hắn ta lập tức lùi mạnh về phía sau. Gần như cùng lúc đó, Nhậm Bình Sinh cũng phải đối mặt với một đường kiếm quang, hắn ta cũng bị đánh bay về phía sau!

Hắn ta đã từng giao thủ với bạch phát lão giả nên biết lão giả mạnh đến độ nào!

Bạch phát lão giả liếc nhìn Nhậm Bình Sinh và Vô Hy: “Đến tìm hắn sao?”

Trông thấy bạch phát lão giả ấy, hai mắt Nhậm Bình Sinh bèn híp lại. Trong mắt hắn ta là vẻ kiêng dè.

Bạch phát lão giả đột nhiên quát lên, giây tiếp theo một đường kiếm quang lập tức xuất hiện trước mặt Nhậm Bình Sinh.

“Hỗn xược!”

Nghe vậy, Nhậm Bình Sinh bèn gật đầu: “Đúng vậy! Các hạ, hai người chúng ta chỉ tìm Diệp Huyền, chúng ta…”

Vô Hy liếc nhìn bạch phát lão giả, nói: “Không biết các hạ là…”

Khoảnh khắc ấy, trông sắc mặt của hai người họ khó coi vô cùng.

Thực lực của bạch phát lão giả này mạnh hơn bọn họ tưởng tượng rất nhiều.

Nhậm Bình Sinh nhìn bạch phát lão giả, nói: “Các hạ, hai người chúng ta không có ý đối địch với các hạ!”

Vụt!

Uỳnh!

Vô Hy giơ tay đỡ.

Kiếm nhanh vô cùng, khiến Vô Hy và Nhậm Bình Sinh không khỏi tái mặt!

Đôi đồng tử của Nhậm Bình Sinh co lại, một cây thương bỗng xuất hiện trong tay hắn ta. Hắn ta lập tức đâm thương về phía trước.

Uỳnh!

Nhậm Bình Sinh lập tức lùi mạnh về phía sau. Không chỉ có vậy, đường kiếm quang kia đã chém vỡ cây trường thương của hắn ta. Mà lúc ấy, một mảng hắc quang bỗng nhiên bao trọn lấy đường kiếm quang kia.

Uỳnh!

Trong màn hắc quang ấy, một tiếng nổ vang lên.

Ở phía xa xa, bạch phát lão giả quay đầu nhìn Vô Hy. Vô Hy trầm giọng nói: “Các hạ quen Diệp Huyền?”

Bạch phát lão giả nhìn hắn ta: “Các ngươi đúng là to gan thật!”

Nói đoạn, hắn ta đột nhiên chắp hai tay lại. Chỉ trong chớp mắt, một thanh kiếm hư ảo đã xuất hiện trên đỉnh đầu hắn ta.

Khoảnh khắc thanh kiếm này xuất hiện, Nhậm Bình Sinh và Vô Hy bèn tái mặt.

Bạch phát lão giả đột nhiên hét lên: “Trảm!”

Hắn ta vừa dứt lời thì thanh kiếm trên đỉnh đầu xé gió bay đi.

Vụt!

Không gian xung quanh như cuộn trào.

Nữ tử lắc đầu: “Không không! Chúng ta không bảo vệ hắn, hắn chẳng liên quan gì đến chúng ta hết!”

Vô Hy nhìn nàng và nói: “Các hạ muốn bảo vệ hắn?”

Dứt lời, hắn ta và Vô Hy bèn xông ra ngoài.

Ầm ầm!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa bỗng vang lên. Trên không trung, Nhậm Bình Sinh và Vô Hy liên tiếp lùi về phía sau cả ngàn trượng.

Sau khi hai người dừng lại, sắc mặt bọn họ đã trở nên nghiêm trọng vô cùng.

Bạch phát lão giả lại định ra tay một lần nữa. Đúng lúc ấy, ở phía xa có một giọng nói truyền đến: “Đủ rồi!”

Nghe thấy giọng nói ấy, bạch phát lão giả bèn do dự rồi lùi sang một bên.

Vô Hy và Nhậm Bình Sinh nhìn về phía Kiếm Tông. Ở trước đại điện của Kiếm Tông có một nữ tử, trên mặt nữ tử đó là một nụ cười.

Vô Hy trầm giọng nói: “Các hạ là?”

Nữ tử mỉm cười: “Các ngươi muốn giết Diệp Huyền?”

Lúc này, Nhậm Bình Sinh đột nhiên nói: “Liên thủ!”

Kiếm của bạch phát lão giả như muốn hủy diệt cả đất trời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận