Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1615: Đi đến Đế Đô sơn mau

Một lát sau, Diệp Linh đột nhiên dừng lại ở phía chân trời xa xa, vì nàng đã xông vào địa bàn của dị thú, đây là một con dị thú hình dạng như cá, hình thể to như một ngọn núi nhỏ, tại thời khắc Diệp Linh tiến vào địa bàn của nó, nó trực tiếp lao về phía nàng.

Thấy dị thú này, Diệp Linh cũng biến sắc, lập tức hai tay chồng lên nhau ấn về phía trước: “Địa Ngục Ngự!”

Tiếng nói vừa dứt, khoảng trống trước mặt nàng biến thành một mảng đen kịt, trong không gian đen kịt có vô số tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng.

Dị thú nhào tới.

Ầm ầm!

Một tiếng nổ kinh thiên đột nhiên vang vọng trong không gian. Trên không trung, Diệp Linh lùi nhanh lại, vừa lui một phát đã cả ngàn dặm!

Nàng vừa dừng lại thì không gian phía sau đã nứt ra!

Xa xa, con dị thú điên cuồng gầm thét với nàng vì nó cũng bị thương! Trên cơ thể nó xuất hiện rất nhiều vết nứt!

Diệp Linh híp mắt lại, đang định ra tay thì đột nhiên có một nam tử đứng ra trước mặt nàng, nam tử nói: “Đi về phía bên phải, ca ca ngươi ở bên đó, ta chắn cho ngươi!”

Nàng dùng tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã biến mất ở cuối chân trời. Có điều, không bao lâu sau đột nhiên nàng dừng lại, xoay người liếc nhìn ra phía sau, nàng im lặng một lúc rồi đột nhiên thay đổi phương hướng, nhắm hướng bên trái mà đi.

Dù sao, thực lực của hắn hoàn toàn không đủ để sinh tồn ở chỗ này.

Lúc này rồi còn nói nhảm thì quả thật có chút ngu xuẩn.

Trong này khắp nơi đều là dị thú cường đại!

Nàng trầm mặc một lát rồi đột nhiên nhìn về phía Diệp Linh rời đi, trong mắt lóe lên vẻ khác thường: “Bên kia cũng được!”

Trên không trung, Diệp Linh nhìn chằm chằm dị thú, miệng nàng có một vệt máu tươi.

Dĩ nhiên nàng sẽ không tin tưởng nam tử đó, ở trong này, nàng sẽ không tin tưởng bất luận kẻ nào.

Giờ khắc này, nàng càng lo lắng cho Diệp Huyền hơn!

Lúc này, cuối cùng nàng cũng biết vì sao rất nhiều người đến nơi này lại chết!

Diệp Linh liếc nhìn nam tử mà không nói gì, sau đó xoay người rời đi.

Bên này, Diệp Huyền và Huyền Ngoa xuất hiện ở lối ra Vĩnh Sinh chi địa, mà giờ phút này, Diệp Linh và Dị Thú Kinh đã biến mất.

Nghĩ đến đây, Diệp Linh nhìn lướt qua bốn phía, dị thú xa xa lại vọt tới chỗ nàng.

Diệp Huyền nhìn lướt qua bốn phía, xung quanh là một mảng hỗn độn!

Cuối chân trời xa xôi, Dị Thú Kinh đột nhiên dừng lại, nhíu mày: “Vậy mà lại không đi về phía bên đó!”

Nói xong, tay phải nàng vung lên, không gian trước mặt nứt ra. Ngay sau đó, nàng tiến vào trong khe nứt không gian. Khe nứt không gian khép lại rất nhanh.

Tù Thiên Địa!

Diệp Huyền liếc nhìn bốn phía, lòng bàn tay hắn mở ra, Giới Ngục tháp xuất hiện trong tay hắn. Ngay sau đó, hắn chỉ bấm ngón tay một cái. Giới Ngục tháp phóng lên trời, rất nhanh đã có bốn chùm sáng đầy màu sắc đột nhiên xuất hiện xung quanh Giới Ngục tháp!

Dị Thú Kinh cách xa mấy vạn dặm đột nhiên dừng lại. Ngay sau đó, sắc mặt nàng trở nên cực kỳ dữ tợn: “Diệp Huyền!”

Lúc này, Huyền Ngoa đột nhiên nói: “Nàng chạy trốn rồi!”

Diệp Huyền dữ tợn nói: “Dị Thú Kinh, ngươi dám tính kế muội muội của ta, hôm nay lão tử sẽ giết chết ngươi!”

Thấy cảnh này, sắc mặt hắn trở nên cực kỳ âm trầm.

Không dám khinh thường, Dị Thú Kinh giậm chân phải, búng nhẹ ngón tay.

Thấy Tiểu Phạn xuất kiếm, mí mắt của Dị Thú Kinh nhảy lên, nàng thật sự không sợ Diệp Huyền, nhưng lại cực kỳ kiêng kỵ Thiên Mạch giả này!

Hắn vừa dứt lời, Tiểu Phạn bên cạnh đột nhiên phóng lên trời, chém một kiếm về phía Dị Thú Kinh, một kiếm này cực kỳ dễ dàng xé rách không gian.

Diệp Huyền nhìn Huyền Ngoa, Huyền Ngoa trầm giọng nói: “Ta đã truyền lệnh để dị thú của chúng ta ra tay tương trợ.”

Diệp Huyền đang muốn hủy bản nguyên của nàng!

Dị Thú Kinh biến mất tại chỗ.

Sau đó, nàng đột nhiên xuất hiện ở lối ra của Vĩnh Sinh chi địa, nhìn chằm chằm Diệp Huyền phía dưới: “Diệp Huyền, có phải ngươi muốn ngọc nát đá tan không?”

Mà ở giữa ngay đó, một chữ “Tù” màu đỏ như máu đột nhiên xuất hiện.

Đúng lúc này, thiên địa hư ảo, đây là muốn dùng Giới Ngục tháp đối kháng với Dị Thú Kinh!

Diệp Huyền muốn liều mạng với Dị Thú Kinh!

Bên dưới, Huyền Ngoa nhìn Diệp Huyền, nàng trầm mặc.

Ầm ầm!

Một cái búng tay này làm không gian trước mặt nàng nổ tung ra, Tiểu Phạn dừng tại chỗ, đột nhiên chém một kiếm xuống.

Xoẹt!

Không gian phía chân trời bị xé rách ra, Tiểu Phạn đâm một kiếm về phía Dị Thú Kinh, Dị Thú Kinh biến sắc lui ra sau. Đúng lúc này, một tiếng rít chói tai đột nhiên từ bên cạnh truyền đến, Tiểu Phạn khẽ nhăn mặt, chém ngang một đường kiếm.

Không gian trong vòng trăm trượng trước mặt bị chia làm hai, mà xa xa có một tiếng kêu thê lương thảm thiết đột nhiên vang vọng. Một con quái điểu bay ra ngoài, chính là con quái điểu ba đầu đó. Có điều giờ phút này, nó chỉ còn lại có hai cái đầu vì một cái đầu đã bị Tiểu Phạn một kiếm chém rớt.

Tiểu Phạn không thèm để ý quái điểu mà nhìn Dị Thú Kinh cách đó không xa. Dị Thú Kinh híp mắt lại, lúc này một giọng nói vang lên trong đầu nàng: “Hiện tại ra tay sao?”

Dị Thú Kinh nói trong lòng: “Không, giờ vẫn chưa phải thời cơ tốt nhất.”

Giọng nói đó nói: “Được!”

Thấy Tiểu Phạn còn muốn ra tay, Dị Thú Kinh nhìn Diệp Huyền cách đó không xa: “Diệp Huyền, ta nói cho ngươi một tin tức tốt, muội muội Diệp Linh của ngươi đã đến Đế Đô sơn!”

Đế Đô sơn?

Diệp Huyền nhíu mày, sắc mặt Huyền Ngoa cách đó không xa lập tức thay đổi: “Nàng sắp gặp nguy hiểm! Đi đến Đế Đô sơn mau!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận