Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 879: Liều Mạng

Lúc này, Đường Thanh lại nói:

- Tại sao các hạ lại ở đây?

Đế Khuyển không để ý tới Đường Thanh, mà Đường Thanh cũng không tiếp tục hỏi thêm, nàng trở lại lầu thứ nhất của Giới Ngục tháp.

Nhìn Diệp Huyền đang đối luyện với người gỗ ở phía xa, Đường Thanh rơi vào trầm tư.

Mà đúng lúc này, vẻ mặt Diệp Huyền đột nhiên biến đổi, sau một khắc, hắn trực tiếp rời đi Giới Ngục tháp, vừa mới rời đi, không gian trước mặt hắn trực tiếp nứt ra, một thanh trường thương phá không bắn ra, đâm thẳng tới phía hắn!

Thương đến, Diệp Huyền không tránh không né, hắn bước nhanh về phía trước, lại đâm ra một kiếm

Một kiếm này, tốc độ nhanh như điện!

Một kiếm này, cây kim so với cọng râu!

Cường giả Đường tộc!

Nam tử trung niên lạnh lùng nhìn Diệp Huyền:

Nam tử trung niên lạnh lùng nhìn Diệp Huyền:

- Nàng rất tốt! Ngươi không cần lo lắng!

Rất nhanh, Diệp Huyền dừng lại, một nam tử trung niên đang đứng đối diện với hắn!

- Nghe nói Đường tộc chính là đại tộc đương thời, không ngờ rằng, các ngươi lại phái mười mấy tên cường giả Đạo cảnh nhằm vào một thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi, các ngươi làm như thế, chẳng lẽ cũng là việc đại trượng phu nên làm hay sao?

Ầm!

- Diệp Huyền, nghe nói ngươi cũng là thiếu niên anh tài, nhưng lại không ngờ rằng, ngươi lại kéo nữ nhân để áp chế người khác, đây không phải là việc đại trượng phu nên làm!

Nam tử trung niên mặc trường bào bó sát người, thân thể thẳng tắp, tay phải cầm thương, đôi mắt sắc bén như đao.

Thương kiếm rung động dữ dội, hai bóng người không ngừng lui lại.

Diệp Huyền cười nói:

- Xem ra, ngươi không định giao đại tiểu thư ra.

- Đại tiểu thư ở nơi nào!

Diệp Huyền cười nói:

Diệp Huyền lãm đạm nói:

Nam tử trung niên híp mắt lại:

Nhưng mà, sau khi hắn tiến vào rừng rậm, Diệp Huyền đã biến mất không thấy đâu nữa.

Vừa dứt lời, hắn đang muốn xuất thủ, Diệp Huyền lại xoay người bỏ chạy, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã biến mất cuối rừng rậm.

Đối với Diệp Huyền, hắn không dám chủ quan khinh địch chút nào, đặc biệt là lúc Diệp Huyền trốn trong bóng tối chơi ám sát.

Khóe mắt nam tử trung niên hơi co giật, ánh mắt hắn càng ngày càng lạnh lùng:

Nếu như đối phương tiến vào, hắn có chín mươi phần trăm chắc chắn chém giết đối phương!

- Ta không giao, tức chết ngươi!

Trừ Đường tộc ra, Trật Tự minh cũng là đối thủ cần phải cẩn thận!

Đường tộc cũng sẽ không chơi đơn đấu với hắn!

Đương nhiên, hắn giao thủ chính diện cũng có nắm chắc, thế nhưng, hắn không thể giao thủ chính diện, bởi vì hắn còn không biết đối phương có bao nhiêu người đang chạy đến!

- Vậy thì ngươi đi chết đi!

Nam tử trung niên không tiếp tục tiến lên phía trước, hắn bắt đầu lui, trực tiếp lui ra khỏi rừng rậm, tiếp theo, thần thức của hắn quét qua rừng rậm trước mắt, nhưng mà, hắn không tìm ra cái gì, sắc mặt hắn càng lúc càng ngưng trọng.

Cuối cùng, nam tử trung niên do dự một lúc, hắn lựa chọn rời đi.

Trong rừng rậm, ở nơi nào đó, Diệp Huyền cau mày, tên này không tiến vào?

Sắc mặt nam tử trung niên thay đổi, chân phải của hắn đột nhiên đạp một cái, hắn lao thẳng vào trong rừng rậm.

Người này có thực lực chém giết cường giả Đạo cảnh, không đúng, là có năng lực miểu sát cường giả Đạo cảnh.

Trước khi hắn tới, hắn đã hiểu rõ về Diệp Huyền.

Nam tử trung niên nắm chặt trường thương trong tay, vẻ mặt đề phòng.

Thấy nam tử trung niên không tiến vào, Diệp Huyền quay người rời đi.

Sau khi nam tử trung niên rời đi, hắn quay trở lại Trật Tự thành.

Trong thành, quán trà tại nơi nào đó, nam tử trung niên ngồi xuống, ở trước mặt hắn là một lão giả, chính là Nhạc lão!

Nhạc lão nhìn nam tử trung niên:

- Thất bại rồi?

Nam tử trung niên gật đầu.

Nhạc lão trầm giọng nói:

- Lâm Mục, người này không thể khinh thường.

Nam tử trung niên tên là Lâm Mục khẽ gật đầu:

Nói đến đây, hắn không nói tiếp.

- Bảo ta tìm kiếm nàng, nếu như. . .

Lâm Mục nói:

- Gia tộc có thái độ gì?

Nhạc lão trầm giọng nói:

- Đường tộc ta hiện tại đang lúc dùng người, Tần gia xem như giúp đỡ đắc lực của chúng ta, mặt mũi của bọn họ, chúng ta không thể không quan tâm.

- Ngươi biết, đại tiểu thư có đính hôn với Tần gia, việc này vừa truyền ra ngoài, mặt mũi Tần gia và Đường tộc chúng ta đều không dễ nhìn.

Nói đến đây, hắn hơi lưỡng lự.

Nhạc lão nói khẽ:

- Còn có gì không thể nói với ta hay sao?

Lâm Mục thấp giọng thở dài:

- Tần gia cố kỵ mặt mũi, sợ rằng sẽ. . .

Nhạc lão híp mắt lại:

- Bọn họ dám!

Lâm Mục lắc đầu:

Lâm Mục trầm giọng nói:

- Không biết. Gia tộc tỏ thái độ gì?

Nhạc lão lắc đầu:

- Đại tiểu thư còn sống hay không?

Nói đến đây, hắn nhìn Nhạc lão:

- Giao thủ với hắn một hiệp thực lực người này đã vượt qua Đạo cảnh, nghe đồn hắn còn có thật nhiều át chủ bài, nếu cùng vận dụng tất cả, cường giả Đạo cảnh bình thường đã không phải là đối thủ của hắn.

Sắc mặt Nhạc lão trầm xuống.

Lúc này, Lâm Mục lại nói:

- Có khả năng Tần gia đã phái người tới, mà mục đích của bọn họ. . .

Nhạc lão lạnh lùng nói:

- Bọn họ sao dám!

Lâm Mục lắc đầu:

- Chúng ta nên tìm đại tiểu thư trước, bằng không, gia tộc có khả năng đã ngầm đồng ý cách làm của Tần gia. . .

Nhạc lão tức giận nói:

- Diệp Huyền đáng chết, hắn là tên lưu manh!

. . .

Ban đêm.

Trong dãy núi mờ mịt.

Diệp Huyền ngồi xuống tựa vào một gốc đại thụ, một đống lửa sáng rực chiếu sáng gương mặt hắn, hắn đã dùng Hỗn Độn chi khí bao trùm không gian chung quanh.

Ở đối diện với Diệp Huyền là Đường Thanh.

Diệp Huyền nướng một con gà rừng, con gà vàng óng tỏa ra hương thơm dạt dào.

Đường Thanh hỏi:

- Tại sao ngươi không hỏi ta, hắn tìm tới ngươi như thế nào?

Diệp Huyền nói:

- Ngoại trừ ngươi, không có người khác.

Đường Thanh nhìn Diệp Huyền:

- Vậy ngươi cứ tính như vậy?

Diệp Huyền cười nói:

- Ta mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì thông báo cho cường giả Đường tộc tới, ta cho ngươi thêm một cơ hội, ngươi có cơ hội thứ hai, nhưng tuyệt đối sẽ không có cơ hội lần thứ ba.

Đường Thanh lãm đạm nói:

- Ngươi mang theo ta, sẽ chỉ làm tình cảnh của ngươi phiền toái hơn mà thôi.

Diệp Huyền lắc đầu:

- Có ngươi hay không, tình cảnh của ta đều lâm vào phiền phức.

Đường Thanh nhìn Diệp Huyền:

- Diệp công tử, ngươi tâm trí hơn người, nếu chịu bỏ qua món bảo vật kia, ngươi. . .

Diệp Huyền cười nói:

- Đường Thanh cô nương, thứ nhất, mặc dù món bảo vật này không phải của ta, thế nhưng, trước mắt nó thật sự là của ta, các ngươi cướp đồ của ta, lại dùng cái cớ vì tốt cho ta, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy cách làm như vậy chẳng khác gì kỹ nữ còn muốn lập đèn thờ hay sao? Thứ hai, ta đã nói với ngươi, không phải ta không muốn giao vật kia, mà là nó hiện tại hòa làm một thể với ta, ta muốn giao ra, nó lại không đồng ý!

Đường Thanh nhìn Diệp Huyền:

- Vậy ngươi chuẩn bị như thế nào? Đối địch với cả thế giới?

Diệp Huyền lắc đầu:

- Đây không phải ý nguyện của ta, nhưng nếu toàn thế giới muốn đối địch với ta, ta cũng không có cách nào khác, nên giết cứ giết, nên chạy cứ chạy!

Mí mắt Đường Thanh co giật:

- Ngươi là người điên hay sao? Ngươi giết được Đường tộc ta sao? Ngươi giết sạch Trật Tự minh không? Ngươi có thể giết hết Yêu tộc trên đời?

Diệp Huyền khoát tay:

- Vậy ngươi cảm thấy ta nên làm cái gì? Đầu hàng? Cầu xin các ngươi buông tha cho ta một con đường sống!

Kỳ thật, không phải hắn không nguyện ý từ bỏ Giới Ngục tháp. Mà là cái tháp này hiện tại đã đi theo hắn, lại thần hồn tương liên với nhau, nếu như cái tháp này không tự nguyện giải trừ liên hệ với hắn, một khi nó xuất hiện bất kỳ tình huống nào, hắn sẽ là kẻ chết đầu tiên!

Còn nữa, nó hiện tại là đồ vật của Diệp Huyền, muốn hắn cứ y giao như vậy, dựa vào cái gì?

Hơn nữa, giao ra, người ta nhất định buông tha cho hắn sao?

Không!

Những người này không nhất định sẽ bỏ qua cho hắn!

Hắn càng nhu nhược, khả năng chết càng nhanh!

Hiện tại có tháp, còn tính là át chủ bài, ít nhất lúc đánh không lại còn có cơ hội đồng quy vu tận, một khi giao ra, khi đó đánh không lại cũng chỉ có thể chờ chết!

Chết cũng không thể giao!

Liều mạng, đánh cược, tất cả đều có khả năng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận