Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1637: Rất không đơn giản

Trong nháy mắt khi Giới Ngục tháp xuất hiện, mắt Tiểu Đạo bên cạnh nhất thời sáng lên: “Quả nhiên là thứ tốt!”

Một bên, Tiểu Phạn nhìn Tiểu Đạo, Tiểu Đạo mỉm cười: “Yên tâm đi, ta cũng không cướp đồ đâu!”

Tiểu Phạn thu hồi ánh mắt rồi nhìn sang Diệp Huyền.

Trong nháy mắt Giới Ngục tháp xuất hiện, một luồng uy áp vô hình đột nhiên xuất hiện ở bốn phía, bốn đạo Đạo tắc được kích hoạt.

Ầm ầm!

Một luồng khí tức cường đại bất chợt trào ra từ trong cơ thể Diệp Huyền, không gian bốn phía dưới luồng khí tức này chấn động sôi trào!

Nhìn Diệp Huyền đối diện, hai mắt lão giả hơi nheo lại, trong đôi mắt lóe ra sát ý lạnh lẽo.

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nhe răng nói: “Trấn sát cho lão tử!”

Đúng lúc này Diệp Huyền đột nhiên quát lớn, hắn tung người nhảy lên, hai tay cầm Thiên Tru kiếm chém mạnh lên tấm khiên.

Diệp Huyền mặt mày dữ tợn, hắn không lui mà đâm một kiếm vào cổ họng lão giả.

Ầm ầm!

Tấm khiên nổ tung, đột nhiên lão giả tiến lên một bước, đánh một quyền về phía Diệp Huyền.

Vừa dứt lời một tấm khiên nhỏ màu đen lặng lẽ ngưng tụ.

Cứ như vậy, quyền của lão giả đánh vào bụng Diệp Huyền, mà kiếm của Diệp Huyền cũng đâm vào cổ họng lão giả.

Giới Ngục tháp run lên dữ dội, ngay sau đó bốn chùm sáng đột nhiên tràn ra từ thân nó.

Lấy mạng đổi mạng!

Bốn đạo Đạo tắc của Diệp Huyền phóng tới.

Trong nháy mắt khi bốn chùm sáng này xuất hiện, đôi mắt lão giả lộ ra vẻ nặng nề, hắn ta lui về phía sau một bước nhỏ, tay phải duỗi thẳng ra rồi nhẹ nhàng ấn một cái: “Minh Ngự!”

Ầm ầm!

Xoẹt!

Tấm khiên nhỏ màu đen rung lên dữ dội, không gian bốn phía lập tức nứt ra mà lão giả thì liên tục bạo lui, lần này đã lui đến bên trong Diêm điện, mà tấm khiên nhỏ màu đen trong tay hắn ta cũng đã nứt ra.

Trong nháy mắt Diệp Huyền lui về tại chỗ, mà hắn vừa đáp xuống đất, mặt đất dưới chân cũng lập tức sụp đổ, còn lão giả cũng lui mấy trượng.

Lão giả cũng không lui, vừa lui một cái là thế liền yếu, mà một khi yếu thế sẽ biến thành bất lợi rồi bị áp chế, cho nên hắn ta không thể lui được.

Ầm!

Đi?

Lão giả nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Bộ giáp này của ngươi lại mạnh đến mức này!”

Diệp Huyền trầm ngâm một lát sau rồi đi đến bên cạnh Tiểu Phạn, hắn lấy rất nhiều suối sinh mệnh ra đưa cho nàng, mà lúc này Tiểu Đạo bên cạnh đột nhiên nói: “Ngươi có muốn mua suối sinh mệnh siêu cấp của ta không? Chỉ cần một giọt là nàng ta có thể khôi phục!”

Mặc dù kiếm của Diệp Huyền đã đâm thủng yết hầu lão giả, nhưng lão giả vẫn không hề gì, như thể một kiếm không đâm vào người hắn ta, mà Diệp Huyền được Chúc Long giáp của hắn cứng rắn chống đỡ được sức mạnh của lão giả!

Tiểu Phạn không chút do dự mà há miệng.

Cả hai đều không sao!

Tiểu Đạo nhìn lão giả, cười nói: “Các hạ yên tâm, ta không có ý nhằm vào Diêm điện, ta chính đang làm ăn thuần tuý, chỉ vậy mà thôi.”

Xa xa, lão giả không quản Diệp Huyền và Tiểu Phạn đang khôi phục, mà nhìn Tiểu Đạo: “Cô nương, ngươi muốn làm gì đây?”

Diệp Huyền rót một giọt suối sinh mệnh vào miệng Tiểu Phạn. Sau khi giọt suối sinh mệnh đi vào cơ thể Tiểu Phạn, thân thể nàng lập tức khôi phục bằng một tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Lần giao đấu này có thể nói là ngang sức.

Diệp Huyền nhìn Tiểu Đạo: “Bán như thế nào?”

Tiểu Đạo nhếch miệng cười: “Mười sợi tử khí đổi một giọt!”

Diệp Huyền hơi trầm ngâm rồi búng ngón tay, năm mươi sợi tử khí xuất hiện trước mặt Tiểu Đạo. Tiểu Đạo khẽ nhếch miệng, nàng cũng búng ngón tay một cái, một bình bạch ngọc rơi xuống trước mặt Diệp Huyền, Diệp Huyền nhìn Tiểu Phạn: “Há miệng!”

Diệp Huyền đang muốn ra tay lần nữa, lúc này tầng thứ chín đột nhiên nói: “Đi!”

Diệp Huyền nhìn Tiểu Phạn bên cạnh, Tiểu Phạn nắm chặt kiếm, khuôn mặt nàng trắng bệch dị thường, hiển nhiên đã rất suy yếu, nhưng hắn biết tiểu gia hỏa này căn bản không sợ, nàng hoàn toàn không biết chết là cái gì!

Tầng thứ chín nói: “Trong điện còn có cường giả, nếu ngươi không muốn tiểu nha đầu gặp nguy hiểm thì mau dẫn nàng đi!”

Diệp Huyền nhíu mày.

Lão giả nhìn Tiểu Đạo: “Nếu hai người bọn họ là bằng hữu của cô nương, Diêm điện ta có thể bỏ qua chuyện cũ!”

Bằng hữu!

Tiểu Đạo chớp mắt rồi cười nói: “Vừa mới quen biết mà thôi, có điều nể tình vị tiền bối của Diêm điện ngươi, ta có thể miễn phí cho ngươi một tin tức. Người đứng sau tên này cũng không đơn giản, cho nên ta thật lòng kiến nghị, chuyện này ngươi cứ nói xin lỗi một tiếng, mọi người giải quyết trong hòa bình đi.”

Lão giả mặt không chút thay đổi: “Rất không đơn giản sao?”

Tiểu Đạo gật đầu cười nói: “Rất không đơn giản.”

Lão giả bật cười: “Nàng ta đã giết ít nhất ba mươi người của Diêm điện ta!”

Hiển nhiên hắn ta đang nói Tiểu Phạn.

Tiểu Đạo nhún vai: “Vậy ta mặc kệ! Ta sẽ làm ăn và không nhúng tay vào, nếu ngươi cho ta giá tiền mà ta muốn, ta cũng có thể làm ăn với Diêm điện ngươi.”

Lão giả liếc nhìn Tiểu Đạo, cuối cùng hắn ta nhìn Diệp Huyền: “Nếu hai vị không phải bằng hữu của Tiểu Đạo cô nương, vậy hôm nay hai người các ngươi sẽ bỏ mạng tại đây!”

Nói xong, hắn ta bèn ra tay, mà lúc này Diệp Huyền đột nhiên nhìn Tiểu Phạn, hắn búng ngón tay một cái, Chúc Long giáp trên người bay vào giữa lông mày Tiểu Phạn.

Ầm ầm!

Rất nhanh, quanh thân Tiểu Phạn đã xuất hiện một lớp vảy mỏng.

Diệp Huyền cười nói: “Đánh chết hắn ta!”

Tiểu Phạn chớp mắt. Ngay sau đó, nàng vọt tới chỗ lão giả!

Thấy được cảnh này, sắc mặt lão giả nhất thời thay đổi, tiểu cô nương này đã mạnh mẽ như thế, giờ còn cộng thêm bộ giáp thần bí này nữa, vậy sẽ mạnh đến mức nào chứ?

Tiểu Phạn vọt tới trước mặt lão giả, chém một kiếm vào đầu hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận