Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1737: Vì sao phải do dự

Thiên Tử lắc đầu: “Lâm Ma, ngươi là một người thông minh, chắc ngươi cũng biết nếu hai bên tiếp tục cứng đầu thì chỉ có nước bại cả đôi mà thôi! Mà Ngũ Duy Kiếp sắp tới, loạn thế cũng đang tới gần, khi ấy hi vọng sống sót của chúng ta lại càng mong manh!”

Nói đoạn, hắn ta quay đầu nhìn về phía chân trời: “Ở bên ngoài Thiên Đạo tinh vực có Vô Biên Địa Hạ thành, Hư Vô Duy Độ, Vĩnh Sinh chi địa, rồi còn cả Đại Hoang quốc do A La Bất Bại dẫn đầu và Thần Linh tộc, Ác Ma tộc mới xuất hiện nữa. Những thế lực này đều không hề yếu hơn so với chúng ta.”

Lâm Ma trầm mặc trong chốc lát, ta lắc đầu: “Ngươi đã quên một chuyện!”

Thiên Tử nhìn Lâm Ma, hắn ta hỏi: “Chuyện gì?”

Lâm Ma mỉm cười: “Phương châm quan trọng nhất của Hộ Đạo giả các ngươi là bảo vệ Thiên Đạo, giúp Ngũ Duy Kiếp giáng thế một cách yên bình, còn mục đích của Thiên Ma tộc chúng ta không phải là như thế, chẳng phải ư?”

Thiên Tử trầm mặc.

Lâm Ma chầm chậm bước về phía Thiên Tử: “Thiên Tử, ngươi là Thiên Tuyển Chi Tử, là người bảo vệ Thiên Đạo, bảo vệ Hộ Giới giả, mà giờ ngươi…”

Thiên Tử bỗng nói: “Chúng ta cần phải thay đổi!”

Tầng thứ chín không nói thêm gì nữa.

Mai phục!

Diệp Huyền liếc nhìn Thiên Tử, lúc này tầng thứ chín đột nhiên lên tiếng: “Hắn ta thực sự muốn chết mà!”

Thiên Tử khẽ híp mắt, đúng lúc ấy không gian xung quanh hắn ta và Diệp Huyền bỗng rung chuyển. Rất nhanh sau đó, trong không gian bỗng xuất hiện vô số những là thượng cổ phù văn. Những lá thượng cổ phù văn này trông giống như những chiếc lồng, nhốt không gian xung quanh lại!

Lâm Ma lắc đầu: “Ngươi muốn chết à!”

Cảm nhận được luồng khí tức ấy, sắc mặt Diệp Huyền bèn thay đổi. Khí tức này mạnh quá, chắc chắn thực lực của đối phương không kém gì A La!

Lâm Ma dừng bước, nhìn Thiên Tử và nói: “Thay đổi mong muốn ban đầu của Hộ Đạo giả?”

Thiên Tử nhíu chặt mày. Lúc này, ở phía chân trời xa xa có một tiếng nói phẫn nộ vang lên: “Hỗn xược!”

Thiên Tử mỉm cười: “Phụ thuộc vào mình cả thôi!”

Thiên Tử hỏi ngược lại: “Không thể sao?”

Đúng lúc ấy, Lâm Ma đột nhiên lên tiếng: “Thiên Tử, ngươi là một mối de dọa lớn đối với Thiên Ma tộc chúng ta, chúng ta không thể giữ ngươi lại!”

Khoảnh khắc Đạo Chủ ra tay, một cự tượng bỗng xuất hiện trên bầu trời. Cự tượng này hướng mặt lên trời, trong mắt có một luồng khí vô cùng mạnh.

Diệp Huyền hỏi: “Sao ngươi lại nói như vậy?”

Vô Hy – tộc trưởng của Thiên Ma tộc!

Cùng với tiếng nói đó, một luồng khí tức đáng sợ cũng xuất hiện.

Người ra tay chính là Nhậm Bình Sinh – Đạo Chủ của Hộ Đạo giả!

Nói đoạn, hắn ta quay đầu nhìn xuống bên dưới: “Giết!”

Nhậm Bình Sinh thản nhiên nói: “Ngươi biết nhiều quá nhỉ!”

Hắn chuẩn bị đánh bài chuồn!

Nhậm Bình Sinh nhìn Vô Hy ở phía dưới, đáp: “Có cần thiết phải như vậy không?”

Diệp Huyền không nói thêm gì nữa mà nhìn về phía Thiên Tử.

Tộc trưởng Thiên Ma Tộc nhìn lên bầu trời và nói: “Nhậm Bình Sinh, mấy năm nay thực lực của ngươi tiến bộ nhiều quá nhỉ!”

Thiên Tử trầm giọng nói: “Đợi lát nữa ta sẽ ngăn bọn họ lại, còn ngươi cứ đi trước đi!”

Diệp Huyền nói: “Cùng nhau thoát ra!”

Thiên Tử cười khổ: “Huyền huynh, xin lỗi nhé, liên lụy đến ngươi rồi!”

Vô Hy mỉm cười: “Thiên Tử cũng không bình thường đâu. Theo như ta được biết thì một năm trước hắn ta đã đạt đến Luân Hồi cảnh, hơn nữa còn từng giao lưu với Thiên Đạo, đúng chứ?”

Đúng lúc ấy, tầng thứ chín bỗng lên tiếng: “Cứu hắn ta!”

Nghe vậy, Diệp Huyền bèn nhíu mày.

Tầng thứ chín lại nói: “Coi như giúp ta một lần đi!”

Vô Hy mỉm cười: “Nhậm Bình Sinh, Hộ Đạo giả của ngươi tự tin quá rồi.”

Khoảnh khắc ấy, Diệp Huyền cảm nhận được sự nguy hiểm!

Nguy hiểm!

Võ Hy vừa dứt lời thì những lá thượng cổ phù văn xung quanh Diệp Huyền và Thiên Tử đột nhiên rung chuyển, sau đó dần dần biến thành màu đỏ.

Diệp Huyền liếc nhìn Thiên Tử, thầm nói: “Tiền bối, cái tên này đang giở trò với ta hay là thế nào đấy?”

Đệ Cửu Lâu nói: “Tin vào trực giác của ngươi đi!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Ta tin tiền bối hơn đấy!”

Nói đoạn, hắn chầm chậm nhắm hai mắt lại. Giây tiếp theo, Diệp Huyền đánh một chưởng về phía trước.

Uỳnh!

Một chưởng này của hắn khiến đám phù văn thần bí kia lập tức tản ra!

Trông thấy cảnh tượng ấy, Lâm Ma và Thiên Tử đều kinh ngạc!

Diệp Huyền nhìn Thiên Tử và nói: “Cùng nhau thoát ra!”

Thiên Tử gật đầu, hắn ta quay người và xuất chưởng.

Thiên Đạo Quyền!

Mà Thiên Tử lại là người của Hộ Đạo giả, nếu nói một cách công tâm thì hắn không muốn cứu Thiên Tử.

Là báo thù Hộ Đạo giả!

Mục đích lần này của hắn là gì?

Đúng là Diệp Huyền cũng hơi do dự.

Hắn ta biết, thực ra Diệp Huyền mà muốn thoát thân thì đơn giản vô cùng, bởi lẽ hắn có Không Gian Đạo Tắc và Không Gian Kiếm màu đen kia, và cả Ác Ma Chi Dực nữa. Chỉ cần hắn muốn thoát thì người bình thường không thể ngăn hắn lại được!

Đúng lúc ấy, giọng nói của Lâm Ma vang lên: “Giết Thiên Tử trước đã!”

Lâm Ma vừa dứt lời thì một sợi dây thừng cực dài bỗng quất lên người Thiên Tử.

Uỳnh!

Cả người Thiên Tử nảy lên. Bạch quang xung quanh người hắn ta biến mất. Không chỉ có vậy, đến cả cơ thể của hắn ta cũng trở nên hư ảo!

Nếu như bị quất thêm một lần nữa thì chắc chắn nhục thân của hắn ta sẽ tan nát!

Sắc mặt Thiên Tử khó coi vô cùng: “Đả Thần Tiên”

Nói đoạn, hắn ta lại nhìn về phía Diệp Huyền: “Huyền huynh, nếu ngươi có thể giúp ta ngăn chặn cái dây thừng kia thì ta sẽ có cách thoát nạn!”

Diệp Huyền trầm mặc.

Tầng thứ chín bỗng thấp giọng nói: “Tự ngươi chọn đi!”

Diệp Huyền híp mắt, liếc mắt nhìn xung quanh.

Trận pháp!

Hai người bị kéo bay, thế nhưng rất nhanh sau đó cả hai đã dừng lại, bởi lẽ những lá phù văn màu đỏ đã tan nát kia lại xuất hiện!

Soàn soạt!

Một chưởng của Thiên Tử khiến những lá phù văn màu đỏ xung quanh tan nát. Tuy nhiên, chưa đợi Diệp Huyền và hắn ta phản ứng lại thì hai sợi dây thừng màu đỏ bỗng nhiên quấn lấy cả hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận